Vì thế, Đen cô lập Khánh Trần vì lợi ích, hắn không muốn mình khổ cực đánh liều mạng sống để rồi cuối cùng hầu tước Kennedy lại ra lệnh cho hắn nhường công huân lại cho tên “quản gia” vô dụng này.
Ở vương quốc Roosevelt, thân giận giữa quý tộc và công dân khác nhau một trời một vực, một khi Đen có thể trở thành quý tộc thì họ xem như hết khổ.
Hễ dính dáng đến lợi ích cá nhân, không có gì đáng ngạc nhiên khi con người có thể trở nên độc ác, đó chính là bản chất của con người.
“Liệu quản gia ấy có sinh lòng oán hận rồi gây khó dễ với chúng ta không?”
Đen bình tĩnh trả lời:
“Cấp C mà thôi, oán hận thì sao chứ?”
Tài xế mới của Lam Sơn yên lặng quan sát màn nội đấu này, đến khi không còn ai khác thì lặng lẽ gửi tin tức, hắn phải báo cáo tất cả những gì mình nhìn thấy và nghe thấy cho Nhện Đen.
Cấp trên nhanh chóng gửi tin lại:
“Giảm cấp bậc giám thị quản gia, đề cao cấp bậc giám thị của Lam Sơn, theo dõi nhất cử nhất động của tiểu đội Xích Huyết.”
Trong phòng đơn của quản đốc trong ký túc xá xô lệ.
Khánh Trần sinh lòng oán hận thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vừa nãy hắn không phí sức lực, nhưng giả vờ cũng mệt lắm chứ.
Không phải hắn thích ngụy trang, mà bởi vì tài xế gián điệp do tổ chức Người Phán Quyết phái tới ở bên cạnh, hắn phải cư xử như quản gia thật thì mới có thể xua tan mối nghi ngờ của đối phương.
Vì thế Khánh Trần còn nghiền ngẫm tâm lý của “quản gia” cẩn thận, từ kinh ngạc đến phẫn nộ, từ phẫn nộ đến bất lực và ủ ê, một màn biểu diễn phải phân chia ra nhiều tầng bậc.
Ngay cả chi tiết ném hành lý của quản đốc cũng phải diễn y như thật.
Hắn khổ quá mà.
Nhưng không giống với những gì Đen và những người khác nghĩ, Khánh Trần không oán hận, trái lại hắn thật lòng biết ơn họ, nói cho cùng hắn thật sự không muốn ở lại trong biệt thự.
Hầu hạ người khác cũng không thành vấn đề, chủ yếu là quá lãng phí thời gian, bây giờ thì tốt hơn nhiều, không có ai sẽ đến quấy rầy hắn.
Khánh Trần ngửi mùi phân ngựa từ bên ngoài bay vào trong phòng, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy hắn không chịu đựng được, nhưng hắn còn từng ở trong chuồng lợn ghê tởm hơn thế này. So với căn cứ A02, ký túc xá bên cạnh chuồng ngựa quả thực là thiên đường.
Hắn cũng phải cảm ơn tiểu đội Xích Huyết...Đúng là người tốt.
Đột nhiên, Lam Sơn vậy mà lại gửi tin nhắn an ủi hắn: Tiểu đội Xích Huyết là thủ hạ tinh nhuệ của cha ta, không chỉ thực lực cao cường mà còn có tài chỉ huy, trận chiến sắp tới cần phải dựa vào họ, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ không quên công lao ngươi xứng đáng có được.
Mặt ngoài Lam Sơn không nói gì, nhưng vẫn âm thầm dụ dỗ, trấn an quản gia của mình.
Thế nên đối phương không phải là một thiếu gia ngu ngốc.
Nhưng Khánh Trần không bị ảnh hưởng, Lam Sơn và tiểu đội Xích Huyết có thể sống sót trong chiến tranh không đều không quan trọng, hắn đặt trước thân phận quý tộc này rồi, Nhất vẫn đang chờ cơ thể mới đấy!
Về phần hành quân chiến đấu…
Ông lão trên núi Ngân Hạnh hiến tế chín tướng lĩnh và quản lý cấp cao kiệt xuất của Khánh thị, thật ra trong thời đại này đã không có mấy ai hiểu rõ chiến tranh hơn hắn nữa.
“Cảm ơn đại thiếu gia!”
Khánh Trần trả lời qua quýt rồi lập tức đeo kính thực tế ảo lên, tiến vào thế giới Siêu Đạo.
Thế giới mới dần dần rõ ràng hơn, Khánh Trần vẫn ngồi trong bụi cỏ, mà trước mặt hắn...Còn có 4 người nữa đang ngồi xổm thì thầm với nhau, hoàn toàn không chú ý đến sau lưng có người đăng nhập vào trò chơi từ bao giờ.
Khánh Trần sửng sốt, có chuyện tốt thế này ư?!
…
Bên ngoài thế giới số 8, hội trưởng của Hội Hắc Thủy đi đến trước mặt hội trưởng của Hội Hắc Thủy, cười nói:
“Sức chiến đấu của các ngươi hơi yếu nhỉ, dù ánh sáng của người da trắng đi vào sau đó thăng cấp thì cũng không đến mức xử lý được người chơi của bang hội, có phải dạo này các ngươi thu nhận một ít kẻ giả mạo thực lực yếu kém không?”
Hội trưởng Hội Phượng Hoàng lườm hắn:
“Những người bị hắn giết có phải là nội ứng ngươi cài vào bang hội bọn ta không?”
Hội trưởng Hội Hắc Thủy nhướng mày:
“Ngươi đừng ngậm máu phun người, sao ta có thể làm chuyện được đó.”
Hội trưởng Hội Phượng Hoàng cười khẩy:
“Đừng để ta tìm được manh mối, nếu ta biết được nội ứng nhà ai hủy hoại thanh danh của bang hội bọn ta thì ta sẽ không để yên đâu. Với cả ta đã lĩnh giáo được sự lợi hại của ánh sáng của người da trắng rồi, tốt nhất là cầu nguyện cho thành viên của bang hội mình đừng gặp được hắn, bằng không kết quả cũng giống vậy thôi.”
Hội trưởng Hội Hắc Thủy cười:
“Ngươi yên tâm, người chơi của hội bọn ta chắc chắn mạnh hơn đám vô dụng các ngươi.”
Nhưng đúng lúc này, có người bỗng lên tiếng:
“Các ngươi chỉ xem số lượng người mà ánh sáng của người da trắng đã giết, có ai chú ý đến điểm của hắn không?”
Mọi người sửng sốt, trong thế giới số 8, mỗi khi giết một người chơi sẽ nhận được 1 điểm.
Mà bây giờ, số người chết trong tay Minh Vương, Rắn Độc, ánh sáng của người da trắng tăng vọt, điểm của Minh Vương và Rắn Độc đã đến gần top 10, ánh sáng của người da trắng cũng chỉ còn thiếu 100 điểm nữa là lọt vào top 100.
Nhắc đến điểm, tất cả thành viên của các bang hội đều nhíu mày.