Hai tiếng sau, Nhện Đen nói một cách yếu ớt:
“Ta đã xác nhận ánh sáng của người da trắng trong thế giới Siêu Đạo chính là Joker, tiếp theo ta sẽ xác định thời gian đăng xuất của ánh sáng của người da trắng, sau đó xem ai sử dụng kính thực tế ảo hay khoang giả lập ở thời điểm đó thì có thể bài trừ dần mục tiêu, tập trung người tình nghi cuối cùng.”
Công tước Phong Bạo thu roi lại:
“Lần này không được để ta thất vọng, bằng không ta sẽ đưa ngươi đến vương triều người khổng lồ, họ sẽ cảm thấy hứng thú với ngươi.”
Còng tay mở ra, Nhện Đen vô lực, quỳ trên mặt đất.
Nàng chậm rãi đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Ngay khi bước ra khỏi cửa, người phụ nữ ấy lại đeo biểu cảm lạnh như băng lên mặt, người ngoài không hề nhận ra được sự khác thường.
Nàng đi vào phòng họp, gọi toàn bộ trưởng lão của tổ chức Người Phán Quyết tới:
“Xác định tất cả mục tiêu một lần nữa, một khi ánh sáng của người da trắng đăng nhập, ta muốn biết có những ai cũng đăng nhập cùng lúc!”
Sau khi mọi người nhận lệnh và rời đi, Nhện Đen đứng một mình trong phòng họp rộng lớn, mặt nàng lạnh tanh, không biết đang nghĩ gì.
…
Trong căn hộ ở khu thứ bảy.
“Ngươi muốn mở mật thược chi môn à?”
Nhất ngồi dậy, tò mò hỏi:
“Ta từng nghe nói về mật thược chi môn, nó sẽ đưa ngươi đến nơi ngươi muốn đến nhất, vậy ngươi nghĩ kỹ mình muốn đi đâu chưa?”
Trong truyền thừa Vu Sư, mật thược chi môn được gọi là cánh cửa vấn tâm.
Khi một người tu hành cảm thấy rối bời, hoặc không tìm thấy phương hướng và chốn về của cuộc đời, mật thược chi môn sẽ đưa người đó đến nơi mình khát khao nhất.
Đối với những Người Nhà khác, mấy người La Vạn Nhai áp dụng phương thức đưa ra những lời hứa giá trên trời để khơi ra thứ đối phương khát vọng nhất, nhưng tiền tài, danh lợi, quyền thế không đủ sức hấp dẫn với Khánh Trần, cho nên hắn cũng không biết mật thược chi môn của mình sẽ đi đến nơi nào.
Khánh Trần im lặng một lát:
“Thật ra ta cũng không biết mình muốn đi đâu nhất.”
Nếu có thể thì hắn lựa chọn trở lại ngục giam số 18, khi ấy hắn vẫn chưa trải qua hết thảy mọi việc, chưa từng giết người, chưa bắt đầu hành trình đau khổ nhất trần đời, nơi ấy chỉ có một người sư phụ rất tốt với hắn.
Hoặc hắn muốn trở lại căn hộ trong thành phố số 10, vừa mở cửa ra là ngửi thấy hương trà Cảnh Sơn, có người ngồi trên ghế sofa nói mừng về nhà với hắn.
Khi đó ca ca vẫn chưa rời đi.
Hiện giờ, con đường dưới chân càng ngày càng xa, mà hắn lại không biết mình nên đi đâu.
Như một kẻ lang bạt khắp chốn, không biết về nơi nao.
Nhất nhìn vẻ mặt của hắn thì hiểu hết mọi chuyện, nàng bèn ngồi xuống đối diện hắn, cười khẽ và nói:
“Thử xem, chỉ có thử mới biết được ngươi sẽ đi đến đâu. Cho dù là chán ghét giết chóc, mở mật thược chi môn đi đến rừng rậm không tranh với đời, hay nhớ nhung một ai, mở cửa đi đến bên cạnh người đó, hết thảy đều không quan trọng, mà quan trọng là...Ngươi có thể hiểu được trái tim của mình thông qua mật thược chi môn.”
Cho dù mật thược chi môn không nối liền thành phố số 5 cũng không sao cả, cho dù không xuất hiện trên địa cầu cũng không sao, Nhất cảm thấy Khánh Trần vất vả quá rồi, sau khoảng thời gian phiêu bạt dài đằng đẵng, nhìn xem chốn về trong lòng mình mới là quan trọng nhất.
Khánh Trần đứng dậy, hắn cầm Chân Thị Chi Nhãn màu vàng đặt trên cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay 10 vòng theo chiều kim đồng hồ.
Gợn sóng dập dờn xuất hiện trên cánh cửa, hắn do dự vài giây, sau đó nhấc chân bước vào.
Ngay sau đó, Khánh Trần thấy được căn phòng nhỏ mộc mạc ở thành phố số 5, đó là nơi hắn sống cùng với ca ca, chị dâu và cha trong mơ.
Trong giấc mơ, hắn không phải là ông chủ Bạch Trú, ca ca không phải ảnh tử, cha cũng không phải gia chủ Khánh thị, họ sống những tháng ngày bình đậm, ăn cơm cà cháo hoa, lo nghĩ sinh kế tương lai.
Nhưng điều khiến Khánh Trần không ngờ tới là giấc mơ ca ca để lại cho hắn dần dần trở thành mỏ neo nhân tính, trở thành nơi để trở về trong lòng hắn.
Lúc này, một người hầu câm đang lau chùi độc đạc trong nhà, hắn cầm ảnh chụp chung của ảnh tử và Ninh Tú đặt trên bàn cơm, vừa lau khung ảnh vừa thầm rơi lệ.
Khi nhận ra có người đứng sau lưng, người hầu câm sợ thót tim!
Người hầu câm thấy rõ người nọ là Khánh Trần thì lập tức hưng phấn ú ơ dùng thủ ngữ, hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra gửi tin nhắn cho đại quản gia Lý Khả Nhu ở trang viên Ngân Hạnh:
“Gia chủ về rồi! Gia chủ về rồi!”
…
Trong phòng họp của trang viên Ngân Hạnh, người đứng đầu các phe phái Khánh thị ngồi trong phòng, còn vị gia chủ hơn mười năm chưa từng xuống núi lại ngồi ở ghế đầu.
Bây giờ tất cả phe phái Khánh thì đều đã quen với chuyện này rồi, nhưng lúc trước, khi lão gia tử xuất hiện trong cuộc họp, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Thậm chí họ không biết điều gì đã tác động lão gia tử, khiến đối phương thay đổi lớn đến vậy.