Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2387: Cuộc Họp




Có lúc họ còn nhớ đến Khánh Tầm của mười mấy năm về trước, vị gia chủ Khánh thị dám lấy thân phận người bình thường đến Hỏa Đường ký kết minh ước.

Lão gia tử vừa lật xem báo cáo kinh tế, vừa hỏi:

“Khánh Khôn, dưới trướng ngươi có 171 xí nghiệp, vì sao có đến 47% không đạt tiêu chuẩn?”

Đạt tiêu chuẩn tức là trong tất cả các xí nghiệp nhất định phải có 10 thành viên của Hội Phụ Huynh trở lên, và 30% nhân viên quản lý cấp cao phải là thành viên của Hội Phụ Huynh.

Chuyện này tạo nên phản ứng dữ dội trong nội bộ Khánh thị, bởi vì gia chủ làm như thế không phải là hợp nhất Khánh thị với Hội Phụ Huynh, mà là muốn giao Khánh thị cho họ.

Tuy thủ lĩnh của Hội Phụ Huynh là gia chủ đương nhiệm, chủ tịch hội đồng quản trị của Khánh thị, nhưng đây là một sự thay đổi cực lớn.

Nhưng dù mọi người oán giận thì cũng không dám nói gì, rốt cuộc hiện nay toàn bộ Khánh thị chắc như thép trui, quân đội nằm trong tay phe phái của gia chủ, hôm nay ngươi phản đối thì ngày mai sẽ chết bất đắc kỳ tử trong nhà, thế thì ai mà chịu nổi?

Khánh Khôn ra vẻ đau khổ:

“Gia chủ...”

Lão gia tử nhẹ nhàng đáp lại:

“Bây giờ ta là nhà quản lý chuyên nghiệp, là người làm, không cần gọi ta là gia chủ.”

“A...Vâng.”

Khánh Khôn tiếp tục kể khổ:

“Thành viên Hội Phụ Huynh trong khu vực của chúng ta chỉ có bằng ấy thôi, họ phát triển chậm quá, không đủ chia cho các xí nghiệp. Đợt trước còn có 2 công ty đánh nhau ngay trên đường cái để cướp người, làm vậy còn ra thể thống gì nữa.”

Hội Phụ Huynh không phát triển nhanh chóng như ban đầu nữa, họ giữ nguyên trình tự quan sát nửa năm, dự bị nửa năm, nói cách khác bây giờ trừ phi lập công lớn, bằng không một người bình thường khó có thể gia nhập Hội Phụ Huynh, còn Người Nhà dự bị thì không ít.

Cho nên không phải mấy người Khánh Không không muốn chấp hành chính sách, mà là Người Nhà của Hội Phụ Huynh không đủ chia!

Vô lý quá!

Khánh Khôn lẩm bẩm:

“Lão gia tử, ngươi có thể bảo họ nới lỏng chính sách gia nhập được không, một năm lâu quá.”

“Không được.”

Lão gia tử lắc đầu:

“Ta không phải là thành viên của Hội Phụ Huynh, ta không quản lý được, chuyện này không thuộc phạm vi của ta.”

Tức khắc Khánh Khôn buồn bực không thôi, bây giờ ông lão này giỏi chơi xấu lắm rồi, hễ gặp chuyện gì có thể tranh cãi là nói thẳng mình không phải gia chủ, mình chỉ là người làm công, mong các ông lớn của Khánh thị đừng gây khó dễ nhân viên…

Khánh Khôn dở khóc dở cười, ngài đã thành người làm công rồi, có ai không phải người làm công đâu? Người làm công tội gì phải khó xử người làm công!

Đột nhiên lão gia tử chuyển đề tài, chỉ vào Lý Khả Nhu đang ngồi trong một góc của phòng họp:

“Các ngươi biết nàng là ai rồi đấy, bây giờ nàng là thư ký riêng của chủ tịch Khánh Trần, là đại quản gia của trang viên Ngân Hạnh, đừng cứ gọi Tiểu Lý mãi nữa, Tiểu Lý là xưng hô mà các ngươi gọi được à?”

Nhưng khi mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lý Khả Nhu thì phát hiện nàng đang cúi đầu chơi điện thoại di động.

Có người cau mày, chơi điện thoại trong cuộc họp hội đồng quản trị? Đây không phải thói quen tốt.

Họ chưa kịp nói gì thì cô thư ký mặc âu phục màu trắng đứng dậy, đi đến bên cạnh lão gia tử, cúi xuống nói nhỏ vào tai đối phương.

Ngay sau đó lão gia tử chậm rãi đứng dậy:

“Tan họp.”

Các ông lớn không hiểu ra sao, gì thế, sao tự dưng lại tan họp?

Bỗng nhiên họ nhận ra, vừa rồi Lý Khả Nhu không phải đang nghịch điện thoại, nhất định nàng nhận được tin tức cực kỳ quan trọng, một tin tức mà đến cả lão gia tử cũng coi trọng.

Vậy hiện tại có tin tức gì có thể khiến lão gia tử phản ứng kịch liệt như vậy? Chỉ có thể là tin của Khánh Trần...

Nhưng trang viên Ngân Hạnh sóng yên gió lặng, không thấy được điều gì khác thường...

10 phút sau, Khánh Kỵ nhận được thông báo, lập tức mở ám ảnh chi môn đi vào hư vô, một lát sau hắn khiêng một cánh cửa chống trộm về, Khánh Trần mỉm cười đi theo sau lưng.

Lý Khả Nhu tiến lên hỏi:

“Ông chủ, ngài đã ăn tối chưa? Ta đã dặn người hầu câm ở nhà bếp chuẩn bị 36 món...Tối nay ngài có ngủ lại trong trang viên không, để ta giúp ngài thay chăn ga gối đệm mới, trải giường cho ngài...”

Tầm mắt của Khánh Trần lướt qua nàng nhìn về phía lão gia tử phía sau, Lý Khả Nhu lập tức biết điều lùi sang một bên, không nhiều lời nữa.

Lão gia tử hỏi với giọng bình tĩnh:

“Đứng vững gót chân rồi à? Cũng nhanh đấy.”

Khánh Trần cười nói:

“Vẫn chưa đứng vững được, chẳng phải lần này về để gọi nhân thủ đây à? Ta biết được tình hình đại khái, đại lục phía Tây không thật sự vững chắc, họ cũng gặp loạn trong giặc ngoài, ta cảm thấy có cơ hội.”

Dường như lão gia tử không thèm quan tâm điều đó, ông lão im lặng, Lý Khả Nhu bèn giúp đối phương hỏi:

“Ngươi có phải chịu khổ không?”

Mặt mày ông lão giãn ra, Lý Khả Nhu tinh mắt thật, lão gia tử không tiện nói thế là nàng nói thay...

Khánh Trần cười:

“Yên tâm, không chịu khổ gì cả.”