Căn hộ của người quản gia đã trở thành căn cứ bí mật ở đại lục phương đông, Khánh Trần quay trở lại trang viên Ngân Hạnh để bắt đầu các lớp học, hắn muốn đưa những đồ đệ này ra ngoài trước khi lên đường đến khu cấm kỵ.
Nửa giờ sau, Khánh Trần đứng ở đầu phòng họp như một giáo viên thực thụ:
"Nào, chúng ta hãy nói về tiết học đầu tiên, véo mặt."
Ông lão đứng ở ngoài cửa, đương nhiên ông không thể vào nghe giảng như thể học sinh, nhưng ông vẫn đứng bên ngoài hành lang và lắng nghe rất nghiêm túc...
Phòng họp A: Trần Chước Cừ do dự hỏi:
"Sư phụ, nếu đại lục phương tây kiểm soát nghiêm ngặt như vậy thì chúng ta làm sao lấy được nhiều mắt kính giả lập như thế? Chắc chắn sẽ bị điều tra thông tin người mua."
Khánh Trần tươi cười trả lời:
"Ta không định mua."
Bên trong một căn hộ ở thành phố Hắc Thủy.
Trung Vũ đứng dậy khỏi nhà kho giả lập, im lặng một lúc lâu mới nói:
"Hì hì, quả nhiên giết người không chớp mắt, ta thích."
Lúc đó, Khánh Trần bước ra từ phó bản của thế giới đa nguyên số 8, vội vàng thoát thân nên đã giết luôn Trung Vũ.
Nhưng đối với một cao thủ biến thái như vậy, tuy bị giết nhưng hắn không hề thấy tức giận, dù sao hắn cũng chỉ là một tài khoản cấp F, bị giết cũng là chuyện bình thường. Điều mà Trung Vũ quan tâm hơn cả là tên Bạch Nhân Chi Quang này thực sự rất tàn nhẫn. Một thân một mình chiến đấu trong phó bản còn giết được nhiều người chơi như vậy, bốn công hội lớn liên thủ để bao vây đều thất bại, Trung Vũ chợt sinh ra cảm giác thương tiếc cho loại nhân vật này.
Nhưng bị giết vẫn sẽ luôn có cảm giác không vui, hơn nữa đến giờ hắn vẫn không có cách nào có được nghề nghiệp và cấp độ trong thế giới siêu đạo, muốn đại khai sát giới cũng không làm được.
Nên là, vẫn nên quay trở lại thế giới thực để đi giết người thôi. Hắn là một bán thần trong thế giới thực, nơi đây mới là chiến trường chính của hắn.
Nghĩ đến đây Trung Vũ liền đẩy cửa bước ra ngoài, tìm kiếm một thánh đường đã nhắm trước và đi đến đó. Ban đêm ở đại lục phương tây không náo nhiệt như ở đại lục phương đông.
Ở liên bang ở đại lục phương đông, mặc dù mọi người đều nghèo, nhưng khái niệm giải trí đến chết đã được truyền lại hàng trăm năm, ngay cả những người nghèo ở khu Tam Hạ cũng thỉnh thoảng tìm đến cuộc sống về đêm để thưởng ngoạn.
Vả lại, mọi người đều mang thân phận người tự do.
Nhưng nô lệ ở đại lục phương Tây chiếm 40%, dân tự do chiếm 40%, trước mặt giai cấp, họ không có quá nhiều tự do để lựa chọn, cũng không có khái niệm cuộc sống về đêm. Vì vậy, đường phố sẽ trông hơi lạnh, chỉ trong nhà thờ vẫn còn vang lên tiếng hát.
Trung Vũ vốn định chuẩn bị trực tiếp đi vào, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy hiểm, giống như đang bị ai đó theo dõi, lại giống như ai đó đã dự đoán chuẩn xác những gì hắn định làm, ai đó biết rằng tối nay hắn sẽ đến nhà thờ này, và đã mai phục sẵn.
"Là Người Xem Mệnh có thể bói được vân mệnh và điều khiển số phận trong truyền thuyết sao?"
Trung Vũ thì thầm, hắn không dừng lại ở cửa nhà thờ mà tiếp tục đi về phía trước. Chẳng bao lâu, cảm giác rình mò đó biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Cũng vào lúc này điện thoại di động trong túi Trung Vũ nhận được một tin nhắn:
"Đây là văn phòng của Hầu tước Merton, lệnh điều động chiến tranh cấp một hiện đã được ban hành, dân tự do 28199441, hãy đến sân bay thành phố Hắc Thủy trong vòng 2 giờ để chuẩn bị tập kết."
"Hả, chiến tranh?"
Trung Vũ như tìm thấy một điều gì đó thú vị:
"Hee hee."
Cùng lúc, Nhất đi xuyên qua Mật Thược Chi Môn đến trang viên Ngân Hạnh, người hầu câm ngạc nhiên nhìn nàng, viết trên màn hình LCD:
"Ngươi là ai?"
Nhất mỉm cười trả lời:
"Ta là người máy sống của Khánh Trần, ta có một tin quan trọng cần nói với hắn."
Người hầu câm đi thông báo lại với Khánh Trần, Khánh Trần nghi hoặc hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Nhất nhỏ giọng nói:
"Ta đã dò tìm được một lượng lớn thông tin trên mạng dân dụng. Cuộc chiến tranh của vương quốc Roosevelt trong khu cấm kỵ sắp bắt đầu rồi. Ngươi phải tập hợp tại sân bay thành phố Phong Bạo trong vòng 2 giờ. Tiểu đội Xích Huyết và Lam Sơn không hề thông báo với ngươi, nếu ngươi không hoàn thành việc tập kết trong thời gian quy định, ngươi sẽ trực tiếp bị đưa ra tòa án quân sự."
Khánh Trần ngây ra, hắn không ngờ chiến tranh lại xảy ra nhanh như vậy. Chiến tranh thực sự đã đến rồi.
…
Hai giờ sáng, trên cây cầu giữa hai cao ốc Triston và Goldberg ở Phong Bạo Thành, một bóng người chợt lóe lên rất nhanh.
Cây cầu mái che nhỏ hẹp này nối liền hai tòa nhà, giống như một nghệ sĩ đi trên dây nối một sợi dây thép mỏng giữa hai nơi.
Mà bóng người kia là người đi trên dây.
Bóng người màu đen trông kỳ dị mà lại linh động, hắn không đi trên cây cầu, mà di chuyển trên mái vòm thủy tinh cong cong.