Lam Sơn đứng trong đài chỉ huy, nhìn ra ngoài với vẻ mặt lo lắng, đội trưởng Đen của tiểu đội Xích Huyết liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ cong lên.
Đột nhiên, Lam Sơn nói:
“Lạ thật, rõ ràng ta đã gửi tin cho quản gia, sao giờ hắn vẫn chưa đến tập kết?”
Đen suy nghĩ rồi nói:
“Có lẽ hắn sợ mình sẽ chết trên chiến trường. Thật ra, với việc hắn đã cứu lão gia, nếu bị đưa lên tòa án quân sự thật thì lão gia cũng sẽ giúp hắn lấy được giấy chứng nhận thương tích để trốn nghĩa vụ quân sự. Hay là hắn ngủ quên mấy rồi?”
Vàng ở bên cạnh nói:
“Lần này tập kết quá vội vàng, nghe nói quân tiên phong của vương triều người khổng lồ tấn công căn cứ tiền đồn của chúng ta, quốc vương nổi giận. Thế nên trong tình huống gấp gáp thế này, khả năng cao là điện thoại của quản gia để ở chế độ yên lặng.”
Sự thật là Đen đoán trước được Lam Sơn sẽ thông báo cho quản gia, thế nên hắn luôn mang theo thiết bị chặn tín hiệu mỗi khi đến biệt thự của Lam Sơn.
Họ vừa nhận được thông báo là Đen lập tức bật thiết bị chặn tín hiệu lên, bởi vậy tin nhắn của Lam Sơn không hề được gửi ra ngoài.
Đen điềm nhiên như không, hỏi:
“Đại thiếu gia, sao ngươi lại khăng khăng phải dẫn quản gia theo thế? Nghe nói hắn đối xử tàn bạo với nô lệ, không biết ngươi có biết không.”
Lam Sơn im lặng vài giây:
“À...Hắn phải phục vụ cuộc sống hằng ngày của ta mà. Tuy hắn chơi thế giới Siêu Đạo rất gà nhưng hắn trung thành và tận tâm, chưa bao giờ xảy ra sai sót gì.”
“Yên tâm.”
Đen cười nói:
“Bọn ta cũng sẽ giúp ngươi thuận lợi lấy được công huân, quản gia không làm được việc này.”
Tâm trạng của Đen rất tốt, hắn gần như thấy được cảnh tượng hình trở thành quý tộc.
Nhưng đột nhiên, một người da trắng mặc quân trang đi đến trước khí cầu máy, lớn tiếng hỏi:
“Kennedy số 1?”
Lam Sơn đáp lại:
“Đúng vậy, đây là Kennedy số 1, ta là hạm trưởng Lam Sơn!”
Sĩ quan mở màn hình tinh thể lỏng của mình lên:
“Vật tư của các ngươi đã được phân phát đầy đủ, chuẩn bị xuất phát.”
Hắn vừa dứt lời thì Đỏ trên đài chỉ huy nói:
“Không đúng, còn thiếu ¼ đạn dược.”
Sĩ quan sầm mặt:
“Ngươi đã kiểm tra cẩn thận chưa?”
Đen ngăn Đỏ lại rồi cười nói với sĩ quan bên dưới:
“Cấp trên, ngài đừng nóng giận, hắn không hiểu chuyện. Vật tư của chúng ta đã được phân phối đầy đủ.”
Đen nhỏ giọng giải thích với Lam Sơn:
“Hiện tại lính quân nhu hậu cần là ông trời ở cảng hàng không, đừng trêu chọc họ bằng không về sau đường tiếp tế trên chiến trường sẽ không đến đúng hạn cho chúng ta đâu, nhịn thôi, đây là tiền boa cho họ.”
Sĩ quan thấy Đen hiểu quy củ thì sắc mặt dịu đi:
“Hạm trưởng xuống ký tên, sau khi ký xong lập tức cất cánh, các ngươi đến căn cứ tiền đồn A922 trong vòng 8 tiếng, đến đó sẽ được tướng lĩnh sắp xếp lại!”
Lam Sơn đi ký tên, lúc ký hắn còn ngẩng đầu nhìn cổng ra vào của cảng hàng không như đang chờ đợi gì đó.
Ký tên xong, hắn trở lại khí cầu máy trong sự không cam lòng.
Ý cười của Đen rõ ràng hơn, hắn nhỏ giọng nói với Lục:
“Bảo đội quân nô lệ trở lại vị trí công tác của mình, nhanh chóng đóng cửa khoang. Lập tức rời khỏi cảng hàng không!”
Vài phút sau, âm thanh ầm ầm vang lên, động cơ cánh quạt của khí cầu máy Kennedy số 1 khởi động, thiết bị phản trọng lực cũng bắt đầu phát ra tiếng vù vù.
Cửa khoang từ từ đóng lại.
Đen quay người đi đến phòng chỉ huy, điều hắn muốn đã thực hiện được rồi. Thế nhưng khi hắn vừa xoay đi thì bỗng nghe được tiếng vang trầm đục phát ra từ phía sau.
Đen ngạc nhiên quay đầu lại, thấy được “quản gia” đeo balo đứng trên cánh cửa sập đang nâng nửa chừng, chậm rãi đi vào trong khoang tàu.
Sắc mặt Đen sa sầm, Khánh Trần thở hổn hển, cười nói:
“May mà đuổi kịp.”
…
Đen nheo mắt, nhìn quản gia đang đứng trước mặt mình như không có chuyện gì xảy ra. Hắn không tài nào ngờ được đối phương lại xuất hiện ở những giây cuối cùng. Phương thức xuất hiện này giống như một sự bỡn cợt: Khi ngươi cảm thấy ta sẽ không xuất hiện thì lại ta đến. Dáng vẻ quản gia đứng trên chiến hạm giống như đang nói...Bất ngờ không, vui vẻ không?
Đương nhiên, Khánh Trần không cố ý đến sát giờ, trước đó hắn cõng một bao kính thực tế ảo to chạy về chung cư, sau đó bố trí công việc phải làm tiếp theo cho các đồ đệ. Sau khi lệnh tập kết được ban bố, hắn chỉ có tổng cộng hai tiếng để chuẩn bị, suýt chút nữa không kịp đến nơi. Hắn bận lắm đấy.
Chuyện Khánh Trần giết hầu tước diễn ra không lâu trước đó đã khiến nhóm người tàn nhẫn dưới trướng tổ chức Người Phán Quyết của Phong Bạo Thành chấn động, bây giờ họ đang tìm kiếm khắp thế giới để truy bắt hung thủ. Ai lại ngờ được hung thủ còn thảnh thơi giúp vương quốc Roosevelt đánh giặc chứ? Có điều rốt cuộc có phải là giúp vương quốc Roosevelt thật hay không thì cũng khó nói.
Trong cảng hàng không, khí cầu máy lần lượt cất cánh, có khí cầu máy cấp A và cấp B của quý tộc giàu có chịu trách nhiệm chiến đấu, cũng có khí cầu máy dân dụng cấp C và cấp D của quý tộc sa sút phụ trách công việc hậu cần. Về phần những quý tộc nghèo khổ hơn, thậm chí không mua nổi khí cầu máy dân dụng thì chỉ có thể gia nhập lục quân, phối hợp thăm dò quy tắc của khu rừng cấm kỵ. Khu cấm kỵ ở đại lục phía Tây hơi khác so với đại lục phía Đông.