Hắn nói lời từ chối:
“Cái này thì thôi vậy…”
Sắc mặt của Tạp Sát có vẻ tiếc nuối:
“Chừng nào ngươi đến vương đình làm khách, ta nhất định phải dùng trái cây và thịt tốt nhất để chiêu đãi ngươi. Đúng rồi, em gái của ta còn chưa kết hôn…”
Khánh Trần vội xua tay:
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ngoài ra các ngươi có thể nhắc nhở những người khổng lồ khác rằng tạm thời thân phận của ta còn cần giữ bí mật, không thể để lộ nữa.”
Tạp Sát vội nói:
“Ừ ừ, chúng ta sẽ nhắc nhở những người khác phải giữ bí mật.”
…
Trở về.
Đêm khuya giá buốt ở căn cứ Everest nghênh đón một đám khách leo núi được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Họ lặng lẽ bước qua lều vải, cố gắng không quấy rầy bất kỳ ai. Tất cả đều đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai để che lấp khuôn mặt thật của mình.
Những người này không giống khách leo núi, trái lại càng giống một đám lính.
Điều khác với những khách leo núi bình thường là số người của đội leo núi này rất khổng lồ. Người khác chỉ có tám người một đội nhưng họ lại là trăm người một đội.
Không chỉ vậy, còn có đoàn bảo vệ chuyên nghiệp hơn một trăm người đi theo những vị khách leo núi này, trong đó có hơn hai mươi người là người Sherpa.
Nhưng điều kỳ lạ là cho dù có đoàn bảo vệ mạnh mẽ như vậy đi theo, những người này cũng không lười biếng chỉ huy đội bảo vệ làm việc mà lại tự tay dựng lều vải, trung tâm thông tin liên lạc và nhóm lửa nấu cơm.
Thậm chí những người này còn không ngại cực khổ mà dọn những tảng đá đến, làm thành một vòng tường vây bên ngoài nơi họ đóng quân. Buổi tối lúc họ đi ngủ cũng có người thay phiên canh gác.
Sự xuất hiện của họ cuối cùng cũng đã kinh động đến những vị khách leo núi khác trong nơi đóng quân.
Người có tâm phát hiện có người trong đoàn bảo vệ chuyên nghiệp còn mang theo súng, hơn nữa tuy rằng đã bị giấy nhám xóa mất ký hiệu, nhưng vẫn có lính đã xuất ngũ nhận ra những cái rương màu xanh sẫm mà đoàn người này mang theo là rương chuyên dùng để đựng đạn hỏa tiễn…
Nhìn cách bố trí hỏa lực thế này, người không biết còn tưởng là nguyên thủ quốc gia nào đến đây để leo núi Everest nữa.
Hồ Tiểu Ngưu đứng trong nơi đóng quân của mình, lắng nghe nồi sắt phát ra tiếng sùng sục. Trần Chước Tảo ở bên cạnh khá bình tĩnh, đang bẻ lương khô bỏ vào trong nồi.
"Có gì khác thường không?"
Hồ Tiểu Ngưu hỏi.
Trần Chước Tảo lắc đầu: "Trong nơi đóng quân không có gì khác thường, sư phụ đã xử lý xong con đường này rồi. Hắn đặc biệt chạy đến châu u đánh vương quốc, tổ chức Future, thế lực nước ngoài còn đang bận tìm hắn đâu, chẳng có thời gian để ý tới chúng ta...Có điều vẫn phải cẩn thận."
Sau kỳ tập huấn ma quỷ, tất cả các thành viên của quân dự bị kỵ sĩ đều gầy đi trông thấy.
Vốn dĩ trên mặt các thiếu niên, các thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi còn có chút mũm mĩm, bây giờ tất cả đều ngăm đen, gương mặt trở nên góc cạnh rõ ràng.
Cằm của Trần Chước Tảo như là dùng đao khắc ra vậy, khí chất có vẻ càng sắc bén.
Nàng nhìn về phía Hồ Tiểu Ngưu rồi nói:
"Chúng ta phải mau chóng thích ứng khí hậu cao nguyên, kết thúc huấn luyện."
Hồ Tiểu Ngưu cười hỏi:
"Quyển Vương cũng có áp lực sao?"
"Ừm."
Trần Chước Tảo khẽ gật đầu:
"Hai vị sư huynh mà ta nhìn thấy ở lò sưởi Đại Tuyết sơn rất lợi hại."
Hai vị sư huynh mà nàng nói là Lý Khác và Trương Mộng Thiên.
Khi quân dự bị kỵ sĩ đến lò sưởi, đúng lúc Lý Vân Kính đang dẫn hai vị này vào Đại Tuyết sơn, chuẩn bị khiêu chiến Sinh Tử Quan.
Cũng chính vào lúc này, Trần Chước Tảo nhìn thấy Lý Khác ôn hòa như ngọc và Trương Mộng Thiên mở được giác quan thứ sáu của tâm nhãn.
Bên cạnh hai vị sư huynh này có Lý Vân Kính bảo vệ, có thể thuật nghịch hô hấp bất cứ lúc nào. Họ còn đeo bao cát 380 cân trên đùi, trên cánh tay để triệt tiêu sức mạnh bổ trợ từ trái cây Trường Sinh Thiên.
Bên trong bao cát chứa vonfram nặng trĩu, cho dù đi ngủ thì hai vị sư huynh cũng không tháo bao cát ra.
Đại sư huynh Lý Khác nói, mọi người có cơ hội ăn Trường Sinh Thiên đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trước kia khi đi con đường kỵ sĩ thì sư phụ lại không có sự trợ giúp thế này, kỵ sĩ ngày xưa cũng không có điều kiện tốt như vậy.
Bởi vậy muốn cảm nhận được tâm tình và sự long đong của các tiền bối trước kia thì phải triệt tiêu mất sức mạnh từ trái cây Trường Sinh Thiên, như thế mới có thể tôi luyện tâm cảnh.
Trần Chước Tảo cũng thử, kết quả ngay trong hôm đó liền mắc phản ứng cao nguyên...
Nếu không phải trong phi thuyền mà Khánh thị phân phối cho họ có thiết bị chữa bệnh, sợ là nàng đã toi mạng ở đó rồi.
Đại sư huynh Lý Khác an ủi nàng, nói rằng kiểu huấn luyện này phải tiến hành dần, không thể xong ngay một lần.
Nhưng rõ ràng trong mắt của vị đại sư huynh này lại chất chứa sự ranh mãnh. Quả nhiên kỵ sĩ không ai là kẻ tầm thường, Maki-chan chính là lương tâm cuối cùng của kỵ sĩ!