Lúc này lão Thập Nhất không mang dáng vẻ bất cần đời nữa, mà trông ổn trọng và nghiêm túc hơn hẳn.
Phải làm việc đứng đắn rồi.
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn họ, chẳng lẽ lão Thập Nhất muốn vào trung tâm vụ nổ ngay bây giờ ư? Vụ nổ mới kết thúc được 6 tiếng, tuy mặc đồ chống phóng xạ tân tiến nhưng vẫn có nguy hiểm mà?
Một tay Lão Thập Nhất xách một cái hòm cực to ra, không biết bên trong chứa gì.
Nhưng khí cầu máy chưa kịp lại gần tiếp thì kênh liên lạc trên tàu đã được bật lên.
Bởi vì phóng xạ nên kênh liên lạc rất rè.
Công tước Bạch Ngân nói:
“Mục tiêu chưa chết, không cần đi nữa, lập tức về nhà.”
Lão Thập Nhất huýt sáo, mừng rỡ cởi quần áo chống phóng xạ ra:
“May mà không cần đến cái nơi quái quỷ ấy, ở đâu uống rượu, tán gái không vui hơn à? Cứ khăng khăng phải đi vào bão cát…”
Tiếng nói chuyện im bặt, dường như không muốn mấy người Khánh Trần biết mục đích thật sự của chuyến đi lần này.
Lão Thập Nhất nói với một nữ binh:
“Mau chóng trở về, mục tiêu Bạch Ngân Thành, ta nóng lòng muốn về lắm rồi!”
Hầu tước Bolton ngẩn tò te:
“Khoan đã, ngươi phải đưa bọn ta đến vương thành Trung Ương đã chứ!”
Lão Thập Nhất nói với giọng dửng dưng:
“Ta không tiện đường thì đưa ngươi qua đó kiểu gì? Ngươi muốn đến vương thành Trung Ương cũng được thôi, đến lúc đó tự ngươi xuống dưới, quản gia đi theo ta, hắn coi như là lộ phí để đưa ngươi đến vương thành Trung Ương.”
Bolton tỏ ra kiên quyết:
“Vậy thì thôi, bọn ta đến Bạch Ngân Thành trước, sau đó ta bảo vợ điều khí cầu máy đến đón ta.”
Bây giờ đã gần sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn ngủ.
Lão Thập Nhất bố trí cho Khánh Trần và Hà Kim Thu ở cùng một gian ký túc xá, còn phòng của Bolton cách họ hai hành làng, hoàn toàn không ở cạnh nhau.
Hắn muốn tách Khánh Trần và Bolton ra để sáng tạo một cơ hội ra tay cướp người về bên mình.
Kết quả Bolton cũng lợi hại chẳng kém, hắn dứt khoát ngủ trên sàn nhà trong phòng đôi của Khánh Trần.
Khánh Trần bảo hắn lên giường ngủ nhưng hắn nhất quyết không chịu dậy…
Bây giờ tên này bỗng thông minh hẳn ra.
Trong phòng có 2 giường đơn, còn Bolton nằm trên tấm chăn đệm trải dưới đất giữa hai chiếc giường ngáy o o…
Khánh Trần nằm trên giường mình, gõ chữ trên điện thoại di động rồi giơ ra cho Hà Kim Thu xem:
“Hầm phóng tên lửa hạt nhân của vương quốc Roosevelt ở đâu? Trên cứ điểm trên không à?”
Hai người cứ dùng điện thoại trao đổi với nhau ngay trên đầu Bolton như thế, Bolton ngáy như sấm, hoàn toàn không hay biết gì.
Nói thật, dù bây giờ lão Thập Nhất đến hốt người đi hắn cũng không biết.
Hà Kim Thu gõ chữ trên điện thoại của mình cho Khánh Trần xem:
“Cứ điểm trên không có hầm chứa tên lửa, nhưng tính cả vương thành Trung Ương cũng chỉ có 5 hầm, dù phóng tên lửa hạt nhân cũng không thể tạo thành mối đe dọa toàn diện với đại lục phía Đông, quan trọng hơn là căn cứ phóng tên lửa TOP của Đế Quốc. Theo ta được biết, thiết bị ở đó đủ cho họ phóng 288 quả tên lửa trong vòng 6 tiếng, đó là mới là mối đe dọa lớn nhất.”
Trong tình huống bình thường, mối đe dọa bằng hạt nhân chỉ là nghiên cứu vũ khí hạt nhân, mà khi mình gặp đả kích còn có năng lực kéo cả thế giới xuống địa ngục.
Sau đó khiến mùa đông hạt nhân bao trùm địa cầu.
Có chuyên gia dự đoán, chí ít phải sở hữu hơn 1000 đầu đạn hạt nhân mới làm được điều này.
Vì vậy, đầu đạn hạt nhân mà cứ điểm trên không mang theo tuy cũng rất khủng bố nhưng chưa đến mức không thể giải quyết, mà căn cứ phóng tên lửa TOP của Đế Quốc mới là mối đe dọa lớn nhất với đại lục phía Đông.
Lỡ như vương quốc Roosevelt nổi giận, họ sẽ thực sự ném bom hạt nhân.
Khánh Trần lại gõ chữ:
“Trước khi sự tình phát triển đến bước cuối cùng, nhất định phải phá hủy căn cứ đó, ông chủ Hà biết nó ở đâu không?”
Hà Kim Thu:
“Không biết, chỉ biết là căn cứ quân sự nào đó ven biển. Nhưng mà ở đó có 27 căn cứ quân sự, rất khó phân biệt được rốt cuộc là cái nào. Hoặc là căn cứ này ẩn giấu kỹ hơn, không nằm trong số 27 căn cứ này. Ta nghiêng về ý kiến thứ hai.”
Hà Kim Thu:
“Ngươi muốn tìm ra căn cứ phóng đầu đạn hạt nhân đó rồi phá hủy?”
Khánh Trần:
“Đó là việc chúng ta nhất định phải làm, ngoài ra còn có tên King cầm một đống Chân Thị Chi Nhãn cũng phải chết.”
Nếu King chỉ sử dụng sức mạnh Vu Sư thì một Vu Sư cấp A chưa đủ để Khánh Trần phải thận trọng như thế.
Nhưng có mật thược chi môn thì khác, phương thức chiến đấu thích đánh hay chạy tùy mình quyết định này khiến Khánh Trần cũng phải kiêng dè.
Bug là do hắn mò ra, hắn phải đích thân sửa lại.
Trước tiên nói đến việc giết King, chỉ cần Khánh Trần tìm được hắn thì có thể nghĩ cách giết hắn, nhưng vấn đề là hiện nay đối phương có khả năng cao đang trốn trong vương thành Trung Ương, tìm không ra.