Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2587: Đến Lượt Hắn




Bây giờ chỉ mới một tháng trôi qua, mặc dù vết nứt của thanh tâm kiếm thứ chín đã không thấy nữa, nhưng nó vẫn chưa được sửa chữa hoàn toàn.

Mà công tước Bạch Ngân đã chính xác tìm ra lỗ hổng này chỉ trong khoảng thời gian chớp mắt vừa rồi.

Chỉ thấy hắn liên tục truyền chân khí Kỵ Sĩ của mình vào đầu ngón tay, đánh vào phần trên của thanh kiếm hai lần liên tiếp.

Keng một tiếng, thanh tâm kiếm thứ chín theo tiếng đó mà vỡ vụn, 19 thanh tâm kiếm giờ chỉ còn 18 thanh, còn Hà Kim Thu đang trên mặt đất đột nhiên phun ra một ngụm máu!

Lúc này, phi thuyền đã đạt đến độ cao 20 mét, Công tước Bạch Ngân lợi dụng lúc này cố sức bỏ chạy trong lối đi khẩn cấp bên hông phi thuyền.

Vẻ mặt của hắn dữ tợn, cơ bắp hai chân ngay lập tức gồng lên, trong nháy mắt phát ra một sức mạnh to lớn.

Chính bằng cú nhảy này, hắn đã bù lại quán tính cực lớn khi rơi xuống, cả người chênh chếch nhảy ra khỏi phi thuyền!

Cách đó không xa, thời điểm phi thuyền vận tải tiếp xúc với mặt đất đã bùng lên một đám cháy lớn.

Công tước Bạch Ngân ngã nhào trên mặt đất, sau khi lăn lộn hơn mười vòng thì đã ổn định được cơ thể, lúc này hắn mới chậm rãi đứng dậy.

Bất ngờ là hắn vẫn chưa chết!

Ngay cả khi Hà Kim Thu bắn hạ chiếc phi thuyền vận tải từ độ cao 800 mét cũng không thể giết được hắn ta!

Hà Kim Thu lau máu trên khóe miệng và tiếp tục tiến về phía trước.

Thực ra thì khi ngạch quân dự bị của Kỵ Sĩ thử thách với vách đá, hắn cũng đã từng đi xem.

Hắn đã chứng kiến đứa bé ngốc nghếch tên Hồ Tĩnh Nhất thử thách hết lần này đến lần khác và cũng thất bại hết lần này đến lần khác.

Ngày thử thách Thanh Sơn Tuyệt Bích ở Kình Đảo, Hà Kim Thu đứng trong đêm tối và im lặng quan sát, hắn nhìn thấy Hồ Tĩnh Nhất nghiến răng và cố gắng hết sức qua được Vấn Tâm.

Hắn thấy một Hồ Tĩnh Nhất chưa bao giờ thành công trong những thử thách vách đá hét lên:

"Cuộc sống mới được bao nhiêu, nếu không thể chết được thì hãy tiến lên!"

Lúc đó Hồ Tĩnh Nhất chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, còn Hà Kim Thu đã là chủ nhân của Cửu Châu, so về sức mạnh và địa vị, hai bên có sự chênh lệch rất lớn.

Giờ đây, đối phương đã thực hiện được ước mơ trở thành Kỵ Sĩ của mình.

Bây giờ, đến lượt hắn.

Nếu không chết được thì cứ tiếp tục đi!

Công tước Bạch Ngân vỗ vỗ lớp bụi trên người, cảm thấy vừa rồi xương cổ bắp chân trái bị gãy nhẹ, dây chằng chéo trước đầu gối cũng bị căng, gây đau dữ dội.

Vẻ mặt âm u, hắn quay đầu nhìn về hướng thành phố Bạch Ngân, nơi đó có một hạm đội hoàng gia, mà nếu Người Xem Mệnh đã đến, hẳn là chúng đã đem theo một lực lượng đủ để giết chết hắn.

Nơi này không thể ở lâu, hắn cũng không thể quay về thành phố Bạch Ngân.

Công tước Bạch Ngân quay người toan rời đi, nhưng lại phát hiện ra Hà Kim Thu đã chặn đứng lối đi của mình:

"Ngươi không đi được đâu."

Công tước Bạch Ngân hơi nheo mắt:

"Người Xem Mệnh đã đến rồi, chúng đã tiêu diệt lực lượng đồn trú của thành phố Bạch Ngân thì sẽ ngay lập tức tìm tới chỗ ta và ngươi."

Hà Kim Thu lắc đầu:

"Ta không quan tâm."

Công Tước Bạch Ngân muốn rời đi hướng khác, nhưng mười tám thanh phi kiếm đó lại quấn lấy hắn như xiềng xích, dây dưa mãi không tha:

"Vậy ta sẽ giết ngươi trước."

Hắn đã phát hiện ra lỗ hổng của Hà Kim Thu, đối phương thực sự đã kiệt sức.

Đòn tấn công xuyên thủng pháo đài không quân trước đó của đối phương quả thực đã tiêu hao quá nhiều ý chí tinh thần của hắn.

Nếu pháo đài không quân cũng được ví như một bán thần, thì Hà Kim Thu hôm nay là lấy một địch hai, một người chiến đấu với hai bán thần.

Điều này quá không thực tế.

Công tước Bạch Ngân giễu cợt nói:

"Ta tin rằng ngươi cũng biết chênh lệch sức mạnh giữa hai người chúng ta, vậy mà ngươi cũng dám đuổi theo...ngươi không sợ chết sao?"

Hà Kim Thu cười hỏi:

"Ngươi đã từng thấy một kiếm thuật từ trên trời giáng xuống chưa?"

Công tước Bạch Ngân bình tĩnh nói:

"Khách quan mà nói, lúc ngươi xuyên qua pháo đài trên không, ta thật sự rất sợ, sợ rằng ta sẽ chết. Nhưng ngươi của bây giờ không giết được ta."

Hà Kim Thu cười lắc đầu:

"Vậy nên đối với ngươi, không đánh lại thì phải tránh xa sao?"

"Tại sao phải phí công vô ích?"

Công tước Bạch Ngân hỏi.

Hà Kim Thu lại lắc đầu:

"Tần Sênh, Kỵ Sĩ của đại lục phương đông, khi đối mặt với đội quân hàng triệu người cơ giới hắn cũng không hề bỏ chạy, hắn biết rất rõ rằng mình sẽ chết, nhưng lúc trên chiến trường, hắn vẫn cố hết sức chiến đấu, gắng gượng lấy lại được trung đoàn 2 sư đoàn 1 của quân đội Tây Bắc từ tay tập đoàn quân trí giới."

"Lý Ứng Duẫn, một Kỵ Sĩ của đại lục phương đông, khi đối mặt với đội quân hàng triệu cơ trí hắn cũng không hề bỏ chạy, đằng sau chiến trường hắn chỉ dẫn theo mười Kỵ Sĩ tiêu diệt một đơn vị pháo binh của phía bên kia và giải cứu một thành phố ở tây bắc."