“Không ổn, Joker chưa chết, có người cứu hắn rồi!”
Lão Ngũ phẫn nộ:
“Nhanh lên, điều động tất cả máy bay không người lái đi điều tra, đến khu rừng kia, chắc chắn hắn đang ở đó! Lục soát cho ta! Một khi nhìn thấy hắn lập tức báo cáo tọa độ!”
Các đơn vị lục quân của ba sư đoàn lập tức di chuyển, tiến về khu rừng rộng lớn.
Máy bay không người lái bay vù vù trên không ùa về phía rừng rậm như đàn ong vò vẽ.
Trên chiến trường, khi số lượng binh lính vượt quá mười nghìn người thì sẽ biến thành biển người không nhìn thấy phần cuối, ba sư đoàn có tổng cộng khoảng ba vạn người, chia thành ba nhóm quân bọc đánh khu rừng trông hệt như sóng thần dữ dội ập đến.
Vào lúc này, Zard lấm la lấm lét chui ra khỏi mặt đất, hắn nhìn rừng cây xung quanh:
“An toàn!”
Vừa dứt lời, Khánh Trần, Trịnh Viễn Đông cùng chui ra từ đường hầm, còn Đại Vũ, KHánh Kỵ, Lý Đồng Vân, Nhện Đen đã chờ sẵn ở đây.
Lý Đồng Vân hỏi:
“Khánh Trần ca ca ngươi thế nào rồi?”
Khánh Trần không trả lời mà quay sang nói với Trịnh Viễn Đông:
“Ông chủ Trịnh, ta giao ông chủ Hà cho ngươi.”
Nói xong hắn lập tức hôn mê bất tỉnh và ngã xuống, Khánh Kỵ đỡ lấy hắn:
“Trải lá cây lên mặt đất đi.”
…
Mọi người trải thảm lá xong thì mới chậm rãi đặt Khánh Trần nằm xuống đất.
Khánh Kỵ yên lặng nhìn những mảnh đạn trên người Khánh Trần, hắn cảm thấy khó tưởng tượng nổi rốt cuộc đối phương vừa phải trải qua những gì.
Hắn mở ám ảnh chi môn thì thấy nhóm Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất khiêng ba cánh cửa đi ra, đằng sau mỗi cánh cửa đều là mật thược chi môn nối đến khu rừng cấm kỵ!
Nhà tri tiên và nhị đương gia của tộc người khổng lồ bước ra từ mật thược chi môn.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người bạn trong lời tiên đoán vĩ đại, không ngờ lần đầu gặp mặt đối phương lại thê thảm đến mức này.
Nhị đương gia tò mò:
“Đại đương gia làm sao thế?”
Mặt Đại Vũ đen sì:
“Rốt cuộc ai dạy họ thế hả? Một quẫn đội chính quy bình thường đột nhiên bị cách xưng hô biên thành thổ phỉ, coi thế mà được à? Zard, ngươi dạy người ta đây à?”
Zard sửng sốt:
“Sao ngươi đoán được thế, ngươi là con giun đũa trong bụng ta…”
Đại Vũ ngắt lời, mặt lạnh tanh:
“Ta là xương chồi sau gáy ngươi.”
Zard:
“…”
Trịnh Viễn Đông giải thích cho nhị đương gia của người khổng lồ nghe:
“Trước đó họ vừa trải qua một trận chiến ác liệt, giết công tước Bạch Ngân. Bây giờ để mang thi thể của Hà Kim Thu về, hắn bị tập đoàn quân của Bạch Ngân Thành nã pháo công kích.”
Nhà tiên tri gật đầu:
“Thì ra là thế.”
Ngay sau đó thành viên của Hội Phụ Huynh chịu trách nhiệm trinh sát chạy lại:
“Tập đoàn quân Bạch Ngân Thành đã tiến vào rừng!”
Trịnh Viễn Đông yên lặng nhìn thi thể của Hà Kim Thu, rồi lại nhìn vết đạn trên người Khánh Trần:
“Họ dùng một tòa cứ điểm trên không, mấy trăm chiếc khí cầu máy, hàng vạn binh lính để vây công hai người. Chiến đấu đến bây giờ, Hà Kim Thu đã chết, Khánh Trần thì không có một phần da thịt nguyên vẹn...Nhưng họ đông ngươi thì chúng ta cũng không ít.”
Ít nhất là đông hơn quân địch tưởng tượng.
Zard ngồi xổm xuống, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ trên cơ thể Khánh Trần, không biết đang làm gì.
Đại Vũ cau mày:
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Giọng Zard bỗng trở nên trầm thấp:
“Ta đang đếm xem trên người hắn có bao nhiêu mảnh đạn, nhưng mà nhiều quá, ta đếm cứ bị rối...Chúng ta đi giết người đi.”
Đại Vũ thấy đối phương khó có được một lần nghiêm túc, thậm chí khá là kinh ngạc, nhưng hắn im lặng vài giây rồi trả lời:
“Được, giết hết.”
Một đám người mang mật thược chi môn đi ra ngoài, không ngừng có người đi ra từ ba cánh cửa đang di chuyển kia.
Từng bóng người cao lớn, vạm vỡ chui ra từ đó, sau đó đi theo đội ngũ.
…
Khánh Kỵ mang thuốc mỡ và dụng cụ giải phẫu đến, hắn vừa cầm nhíp gắp mảnh đạn trong cơ thể Khánh Trần ra, vừa liên tục dùng cồn để sát trùng vết thương cho Khánh Trần.
Nhện Đen ở bên cạnh hỏi:
“Để ta giúp cho nhé? Ta thạo việc này.”
Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn nàng:
“Ta vẫn không tin ngươi, bây giờ không ai được phép lại gần Khánh Trần trong vòng ba mét, lùi ra sau!”
Nhánh nhà Khánh Kỵ đều là kẻ mê võ, hồi nhỏ hắn từng hỏi cha mình tại sao lại phải cố gắng tu hành, tu hành có ý nghĩa gì? Chỉ để trở nên mạnh mẽ thôi sao?
Câu trả lời của cha làm hắn bất ngờ: Chúng ta tu hành chỉ là để bảo vệ huyết mạch của tổ tiên Khánh Chẩn, ai có được huyết thống ấy thì chúng ta bảo vệ người đó, bởi vì hắn là nền móng của Khánh thị.
Trước kia Khánh Kỵ không hiểu, nhưng về sau đi theo lão gia tử, hắn dần dần hiểu ra.
Hiện giờ, hắn phải bảo vệ gia chủ mới.
Khánh Kỵ xử lý từng vết thương một, hắn gắp mảnh đạn từ trong cơ thể Khánh Trần ra, mảnh lớn mảnh nhỏ ném hết sang một bên, ước chừng có hơn trăm mảnh.
Nếu không phải nhờ năng lực khôi phục mạnh mẽ của siêu phàm giả cấp A thì Khánh Trần đã chết lâu rồi.
Khánh Kỵ bôi thuốc mỡ màu đen đặc chế của Khánh thị lên vết thương của Khánh Trần, đột nhiên hắn hỏi:
“Có bao nhiêu mảnh đạn?”
Nhện Đen trả lời ngay:
“161 mảnh.”