Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2609: Biện Pháp Hay Hơn




Có vài người khổng lồ nhặt được đạn pháo và vỏ đạn pháo, đã là đàn ông thì không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó, dù nó có hữu dụng hay không thì cầm thôi cũng thấy hay.

Còn có người khổng lồ nắm họng pháo của xe tăng như nắm đầu một con lừa và kéo nó trên mặt đất, ý định mang về làm quà lưu niệm.

Nhà tiên tri phải đứng ra ngăn cản thì người khổng lồ mới tha cho xe tăng chủ lực, chỉ phá hủy xe tăng sau đó rút họng pháo ra xách đi.

Trong khu rừng cấm kỵ khó tìm được cây gậy nào thẳng tắp như thế, dùng rất tiện tay.

Từng có lúc người khổng lồ còn không dám tùy ý ra khỏi khu rừng cấm kỵ nữa cơ, một khi đi ra sẽ rất dễ bị máy bay chiến đấu và khí cầu máy tấn công.

Giờ thì tốt quá rồi, mỗi trận chiến đầu thắng lợi.

Người khổng lồ cảm thấy cứ đánh tiếp thế này thì không bao lâu nữa có thể đánh đến tận hoàng cung của Người Xem Mệnh.

Trong rừng.

“Vua, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi không thể tỉnh lại được nữa chứ.”

Nhị đương gia ngồi cạnh Khánh Trần:

“Làm bọn ta lo lắng gần chết.”

Khánh Trần nghe cách xưng hô “vua” này, cảm thấy có phần mới lạ.

Nhị đương gia tiếp tục lải nhải:

“Vua à, lần này ngươi theo bọn ta trở lại Hắc Diệp Nguyên một chuyện, thu dụng nơi đó đi đã…”

Đúng lúc này, Đại Vũ cúi đầu vội chạy về từ chiến trường, trông như đang muốn chạy trốn.

Khánh Trần đứng dậy...Nhưng bị Khánh Kỵ đè xuống.

Khánh Kỵ nói:

“Với năng lực khôi phục của ngươi, 48 tiếng sau mới có thể bắt đầu đi lại.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không cần, ta có biện pháp hay hơn...Đại Vũ, ngươi đi đâu đấy?”

Đại Vũ hoảng hốt:

“Hở? Ta không đi đâu cả, ta đi vệ sinh, lát nữa có người đuổi theo đến đây thì các ngươi nói là không thấy ta đấy nhé.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

“Ngươi đừng vội, đưa vật cấm kỵ Vải Liệm cho ta dùng một lát.”

“Quan trọng không? Không quan trọng thì chốc nữa nói sau.”

“Cực kỳ quan trọng.”

Đại Vũ đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn ở lại:

“Làm gì?”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Phiền ngươi bọc ông chủ Hà lại, hắn ăn một chưởng của công tước Bạch Ngân, cơ bắp và nội tạng đều dập nát, ta muốn xem có thể phục hồi như cũ không.”

Tay đã không thể khôi phục, bởi vì chúng bị Hà Kim Thu tế luyện thành cốt kiếm, nhưng Khánh Trần vẫn muốn thử một lần cuối.

Đại Vũ nghe xong thì lặng lẽ trải Vải Liệm ra đất, Lý Đồng Vân và Nhện Đen đặt Hà Kim Thu vào tấm vải một cách cẩn thận.

Nhện Đen nói:

“Đây là vật cấm kỵ của đại lục phía Tây, ta biết nó, tên là Vải Liệm Của Thánh, là một trong những cống phẩm Hắc Thủy Thành dâng cho hoàng tộc.”

“Cống phẩm?”

Khánh Trần khó hiểu.

“Phải.”

Nhện Đen nói:

“60 năm trước hoàng tộc đột nhiên yêu cầu bốn đại công tước mỗi năm phải tiến cống một vật cấm kỵ. Đây là một trong những vật tiến công mấy chục năm trước, có thể khiến đồ vật khôi phục lại như ban đầu. Vốn dĩ nó bị quốc vương đời trước ban cho thất công chúa đương thời, về sau không biết tung tích.”

“Thì ra là vậy.”

Khánh Trần chỉ có nghe hiểu một việc, hoàng tộc có rất nhiều vật cấm kỵ…

Chỉ tính riêng cống phẩm trong 60 năm thì đã có tận 256 vật cấm kỵ rồi!

Khánh Trần nhìn Nhện Đen:

“Ngươi biết những vật cấm kỵ ấy đó là gì và đang nằm trong tay ai không?”

Nhện Đen trả lời:

“Biết một phần.”

“Tốt lắm.”

Đại Vũ đã quấn Vải Liệm lại, tất cả mọi người cùng chờ đợi kết quả sau một tiếng đồng hồ.

Trong khoảnh khắc nào đó Khánh Trần hãy còn hy vọng, dù sao ông chủ Hà có tế bào ung thư đặc biệt, điều này khiến hắn chung quy vẫn giữ chút ảo tưởng.

Nhưng Khánh Kỵ lại nói:

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng dù là tế bào ung thư thì sau khi thoát ly cơ thể người cũng sẽ chết thôi, trừ phi đặt trong đĩa petri hoặc trên cơ thể một số động vật có sức đề kháng thấp mới có khả năng sống tiếp. Người chết là chết hẳn, không có chuyện người đã chết mà tế bào vẫn còn sống.”

Khánh Trần không nói gì, đương nhiên hắn biết là thế, nhưng hắn muốn thử một lần.

Trong lúc chờ đợi, đằng xa bỗng vang lên giọng của Zard:

“Thúc thúc ngươi đi theo ta, hắn ở bên này, ta vừa mới trông thấy hắn xong.”

Sắc mặt Đại Vũ thay đổi!

Hắn đè thấp giọng nói với Khánh Trần:

“Ta đi trước, không có việc gì thì đừng liên lạc, thằng ngu Zard kia đưa cho ngươi luôn, ta không cần!”

Nói xong Đại Vũ xoay người bỏ chạy.

Nhưng làm sao hắn chạy nhanh hơn Lý Thúc Đồng được...

Trong nháy mắt, bóng dáng Lý Thúc Đồng ở bên cạnh Zard bỗng biến mất, mọi người chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong quét qua.

Đến khi Lý Thúc Đồng xuất hiện lại thì hắn đã véo tai Đại Vũ, chậm rì rì đi vào trong rừng:

“Tiểu tử ngươi có quan hệ thế nào với Trần Ngưng Chi?”

Đại Vũ phẫn nộ gào lên:

“Ngươi buông tay ra, ngươi không có tư cách nhắc đến tên nàng! Á! Đau! Tai sắp bị véo rớt rồi!”

Lý Thúc Đồng không làm ra bộ, hắn thật sự ra tay tàn nhẫn với Đại Vũ, mấy người Khánh Trần thấy thế thì sốc lắm.