Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2616: Chiếc Thuyền Hình Con Vịt




Hiện tại hắn mới hiểu được, Hắc Diệp Nguyên...là vật cấm kỵ.

Chẳng trách vương quốc Roosevelt không tìm được tung tích của vương đình người khổng lồ, đơn giản là vì nơi này cũng bị sức mạnh vô hình che giấu như Kình đảo.

Lúc này, nhà tiên tri khổng lồ trẻ tuổi hiền hòa nói:

“Đây là ông nội của ta, cũng là là nhà tiên tri đời đầu tiên phân ra vật cấm kỵ. Ông hi vọng sau khi ông chết đi vẫn có thể che chở cho tộc nhân của mình. Cả đời ông đều đang làm chuyện này, sau khi chết vẫn cứ đang làm. Cho nên điều kiện để có thể thu nhận vật cấm kỵ này chính là đạt được sự đồng ý của tất cả người khổng lồ thành niên, thiếu một người cũng không được.”

Đây có lẽ là vật cấm kỵ khó thu nhận nhất trên thế giới này.

Ngay sau đó, Khánh Trần chỉ hơi suy nghĩ, lại thấy bên trong vương đình đột nhiên mọc lên rất nhiều tòa nhà bằng đá, những phòng ốc, gạch ngói mà các người khổng lồ từng xây dựng...cuối cùng cũng không còn bị lọt gió nữa.

Lần đầu tiên Hắc Diệp Nguyên được thu dụng, đến cả nhị đương gia và tiên tri đều phải hoảng sợ trước sự thay đổi này.

Khánh Trần nghiêm túc cảm nhận một chút, diện tích của Hắc Diệp Nguyên còn lớn hơn Kình đảo, thậm chí là gấp bốn năm lần Kình đảo.

Nhưng mà, nơi này cũng không thể tăng tốc độ thực vật lớn lên như Kình đảo.

Khánh Trần nghĩ đến điểm quan trọng nằm ở điểm nào, năng lượng bảo toàn.

Bên dưới Kình đảo có một một cái giếng nước đang liên tục hấp thu nguồn nước biến thành nguồn gốc năng lượng, dùng nó để cung cấp năng lượng mà Kình đảo cần.

Nhưng Hắc Diệp Nguyên lại không có kết cấu và công năng này, thức ăn và động vật của các người khổng lồ đều có lấy được từ bên ngoài.

Công năng lớn nhất của Hắc Diệp Nguyên chính là cung cấp cho các người khổng lồ một nơi ẩn núp, cần phải thông qua một biện pháp đặc biệt mới có thể đi vào.

Khánh Trần hít thở sâu, hiện tại phải bắt đầu lên kế hoạch làm sao để các người khổng lồ dung nhập vào cuộc sống khoa học kỹ thuật.

Đạn pháo, bão gió lốc tự ngắm cầm tay đều có thể nghĩ cách thiết kế ra.

Hắc Tri Chu đứng ở một bên da đầu đã tê rần, loại pháo lựu đạn có đường kính 155, có thể phóng ra xa đến 120 km, con người đều phải dùng xe vận tải mới có thể kéo đi được. Nhưng...hình như mấy người khổng lồ kia muốn kéo đi cũng không có vấn đề gì.

Lúc này Khánh Trần lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

Hình như suy nghĩ của hắn có chút không đúng.

Hắn đột nhiên nhìn về phía Linh:

“Ừm...Dì, chắc ngươi cũng rất rành về mấy chuyện này nhỉ?”

Đúng rồi, trên đời này còn có chuyên gia vũ khí nào giỏi hơn trí thông minh nhân tạo chứ?

Tham số đạn đạo, tham số của các loại thuốc nổ, tham số hợp kim, chỉ cần có, đối phương thậm chí còn có thể hoàn thành mười nghìn lần thí nghiệm mô phỏng trong đầu chỉ trong tích tắc. Đối phương chính là người có thể xây dựng nên thế giới siêu đạo.

Đối phương chính là người nghiên cứu ra đại chiêu thần thiết cấp S ở trong thế giới siêu đạo, cũng ứng dụng đến trong hiện thực. Loại năng lực này, cũng nên cống hiến cho thế giới mới xinh đẹp này!

Chỉ nói riêng Zard, mỗi ngày chỉ có một chiêu Thiên Táng, có phải cũng nên thăng cấp một chút, làm ra phiên bản 2.0 không?

Lại nói Lưu Đức Trụ, có phải năng lực hệ hỏa cũng có cách sử dụng mới không? Mỗi ngày chỉ biết bắn quả cầu lửa, có khác gì kêu Avada kedavra đâu chứ? Còn Ương Ương nữa, năng lực hệ từ trường có phải cũng có thể trở nên càng hung hãn hơn không?

Linh đều có thể giải quyết toàn bộ, nàng hoàn toàn có thể giúp đỡ Bạch Trú, Hội Phụ Huynh, các người khổng lồ bước vào thời đại 2.0. Trong nhà có một người già như có một kho tàng!

Linh nhìn ánh mắt chờ mong của Khánh Trần, nhíu mày.

Nhưng mà đúng lúc này, Nhất ở bên cạnh nói nhỏ:

“Giúp đỡ hắn được không..”

Linh im lặng một lúc, quay đầu nói với Khánh Trần:

“Được, ta có thể thiết kế giúp ngươi.”

Trên biển Cấm, đang có một người trẻ tuổi đang trôi dạt.

Hắn ngồi trên một con thuyền hình con vịt, hai chân đạp liên tục.

Không sai, chính là cái loại thuyền hình vịt con mà công viên thường cung cấp cho khách du lịch chơi.

Nhưng mà thuyền vịt này lại có chút không giống bình thường, cũng không thấy người thanh niên này đạp quá nhanh, nhưng nó lại cực nhanh mà theo gió vượt sóng. Tốc độ quá nhanh, cho nên nước biển như bị một thanh đao lớn chẻ ra làm hai, cắt thành hai bên sóng biển cuồn cuộn.

“Khung cảnh đẹp thật.”

Người thanh niên cảm thán, lại thấy hải âu phe phẩy cánh trên bầu trời, biển trời hợp lại thành một, làm người ta cảm giác vô cùng bao la hùng vĩ.

Cũng vào giây phút người thanh niên thả lỏng tinh thần, lại thấy bên dưới thuyền vịt không ngờ lại lộ ra một bóng đen khổng lồ.

Bóng đen kia nổi lên mặt nước, khổng lồ đến vô biên vô hạn.

Thuyền vịt còn ở bên trên bóng đen, nhỏ bé như một hạt mè bên trên trái bí đao.