Tất cả nhân viên công tác đều bị tịch thu thiết bị thông tin, còn có nhân viên an ninh chuyên môn phụ trách việc quản lý họ. Làm bồi thường, họ sẽ có được tiền lương mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Hiện tại, cơ trưởng dẫn theo tiếp viên hàng không đứng chờ bên dưới máy bay, nhân viên an ninh lại đứng phía sau họ, tay đặt hờ ở xương sườn, nơi đó có súng ống hợp pháp.
Đây là đề phòng ai trong số họ có hành vi khác thường...
Dưới tình hình như thế, chỉ cần là người thì đều sẽ căng thẳng, rõ ràng chủ nhân của chiếc máy bay này rất không tầm thường.
Quan trọng nhất chính là từ sau khi chiếc máy bay này được mua về đến giờ, vẫn chưa có bất cứ hành khách nào bước lên.
Nhân viên đội bay chỉ nhận được mệnh lệnh đi đến Ấn Độ, Nepal, Pháp, Hà Lan...đợi lệnh.
Mỗi lần họ đi đến một nơi, chuyện phải làm chính là yên lặng ở nơi đó chờ, chờ đợi một vị hành khác có lẽ sẽ đến, cũng có lẽ sẽ không đến. Máy bay bay lên bay xuống rất thường xuyên, nhưng hình như công việc của họ vẫn luôn là đợi lệnh, chưa bao giờ cần phải làm chuyện khác.
Boeing 757 bay không ngừng nghỉ, họ lại chưa từng gặp mặt hành khách, như đang phục vụ không khí.
Một thời khắc nào đó, thậm chí họ còn bắt đầu nghi ngờ công việc của mình, họ thật sự là nhân viên đội bay sao, sẽ thật sự có người ngồi vào chiếc máy bay này sao?
Từng chuyến bay tới bay lui với khoang máy bay trống rỗng như xăng dầu không cần tiền. Nhưng mà họ đã làm việc trên chiếc máy bay này rất lâu, cho dù không có ai đến sử dụng, tiền lương của họ vẫn được phát đúng hạn, thậm chí còn có tiền thưởng...
Ngay sau đó, họ thấy một đoàn xe hơi đen chạy đến, cửa xe mở ra, lại thấy Khánh Trần mặc đồ thể dục, trông như một học sinh chuẩn bị đi học.
Cơ trưởng và tiếp viên hàng không ngẩng người, thì ra là người này.
Ông chủ Bạch Trú, Khánh Trần!
Bây giờ trên thế giới này, sao còn có người không biết người này chứ!
Mỗi ngày đều nằm trên hotsearch kia kìa!
Mãi đến giây phút này họ mới hiểu được, họ bay tới bay lui trên bầu trời chỉ vì đang đợi một người mà thôi. Chiếc máy bay tư nhân này chỉ phục vụ cho một người này.
Đúng rồi, trong nước từng tung ra tin tức, chém giết trên Everest, quét sạch Amsterdam...Tất cả quỹ tích kia không ngờ đều trùng khớp với tất cả chuyến bay của họ.
Cho nên, đây là Khánh Trần đi đâu, họ sẽ được yêu cầu đến đó đợi lệnh, không quan tâm Khánh Trần có cần sử dụng đến họ hay không, nhưng chỉ cần hắn yêu cầu, họ phải nhất định có mặt.
Đây là phục vụ đặc biệt mà tập đoàn Hồ Thị cung cấp cho Khánh Trần.
Trong lúc Hồ Tiểu Ngưu đốt tiền đốt bạc dẫn theo quân dự bị của đoàn kỵ sĩ chạy loạn khắp nơi, tập đoàn Hồ Thị cũng đã có đoàn đội chuyên môn phục vụ cho Khánh Trần: Cho dù hắn không cần thì đội người này vẫn sẽ luôn tồn tại.
Không chỉ là nhân viên đội bay, Hồ Thị còn mời nhân viên tình báo đã xuất ngũ trong nước thành lập phòng an toàn ở khắp nơi trên thế giới, cùng với máy bay vận tải vận chuyển đường hàng không hai chiếc xe thể thao...Thật ra Khánh Trần chưa từng dùng đến lần này, nhưng Hồ Tiểu Ngưu vẫn luôn chuẩn bị cho hắn...
Khánh Trần nói không cần, Hồ Tiểu Ngưu nói đây là đãi ngộ tương ứng của cổ đông lớn của tập đoàn Hồ Thị.
Hiện giờ Hồ Thị đã trở thành một trong những tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất toàn cầu.
Nghiệp vụ của nó liên quan đến công nghiệp quân sự, tứ chi máy móc, nghiên cứu phát minh dược vật, phát triển thế giới giả thuyết, hóa chất, nông nghiệp, nguồn năng lượng mới, chế tạo ô tô, chế tạo tàu bay, chất bán dẫn, hàng không vũ trụ...
Quá nhiều.
Những nơi đã từng bị vương quốc, tổ chức tương lai bắt làm thực dân, sau khi Côn Luân phá hủy họ, nơi đó sẽ lập tức xuất hiện bóng dáng của tập đoàn Hồ thị, mà phía sau lưng tập đoàn Hồ Thị lại chính là Khánh Thị của thế giới bên trong.
Cha của Hồ Tiểu Ngưu, Hồ Đại Thành là một người cực kỳ thông minh, hắn không hề đắc chí, mà là dùng cái giá một đồng tiền để chuyển nhượng 70% cổ phần cho Khánh Trần, chuyển nhượng 22% cho Côn Luân, chính hắn chỉ giữ lại 5%, Hồ Tiểu Ngưu 2%.
Tập đoàn Hồ Thị là công ty đã đưa ra thị trường, cho nên tất cả sự thay đổi cổ phần vượt quá 5% đều cần phải công khai.
Khi mà lần giao dịch cổ phần này được công khai, lập tức leo lên hot search, rất nhiều người khó hiểu thắc mắc tại sao Hồ Đại Thành lại làm như thế, nhưng hắn trả lời là: Một năm trước, giá trị của tập đoàn Hồ Thị của ông cũng chỉ mới bảy trăm triệu, hiện tại trong tay hắn chỉ giữ 5% cổ phần, nhưng lại trị giá 170 tỷ.
Hơn nữa, đây chỉ mới không đến một năm.
Trong mắt Hồ Đại Thành, làm ăn không phải là kiếm toàn bộ tiền bạc vào tay mình, mà là phải hiểu được cách lựa chọn. Chỉ nghĩ kiếm tiền thì không bao giờ kiếm được tiền.