Bạch Trú vừa được thành lập, nhưng đây chỉ mới là bước đầu của Khánh Trần. Nằm gai nếm mật, muốn tự lực tự cường tất nhiên phải ăn khổ!
---
Bây giờ hắn cần ít nhất 12 ngày để thông thạo cách tính tốc độ gió.
Chờ đến khi hắn thông thạo cách tính tốc độ gió còn phải học bắn ở các độ cao khác nhau.
Thời gian huấn luyện sẽ rất lâu, phải tích lũy từng chút một.
Khi hắn kết thúc huấn luyện, Nhất bỗng nói:
"Ngươi muốn huấn luyện bọn Hồ Tiểu Ngưu sao? Ta nghĩ ngươi nên mua thuốc ASG của Trần thị trên chợ đen ở thế giới trong, giá không đắt như thuốc biến đổi gien, tác dụng chủ yếu của nó là kích thích cơ phát triển và tăng chức năng tim phổi, thứ đồ chơi này chỉ có tác dụng phụ duy nhất là đổ mồ hôi sau khi sử dụng, các nhà khoa học đã chứng minh nó không để lại bất cứ di chứng gì. Những binh sĩ trong quân đội liên bang không muốn tiêm thuốc biến đổi gen đều trộm dùng ASG, nó có thể tăng cường thể chất người bình thường thành siêu phàm giả cấp F, nhưng chỉ giới hạn ở mức 2.999."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ chưa phải lúc dùng thuốc, thứ bọn Hồ Tiểu Ngưu cần lúc này không phải tố chất thân thể mà là ý chí."
Kiên định và quyết đoán mới là thứ một Kỵ sĩ cần.
Những phẩm chất này đều có thể rèn luyện được.
Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta đồng ý với suy nghĩ của ngươi, mẹ ta từng nói một câu: Khi tai họa ập đến, ý chí mới là vũ khí quan trọng nhất để đối mặt với nguy hiểm."
Thời gian đếm ngược 138:00:00.
Hồ Tiểu Ngưu nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài thì mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi liếc nhìn đồng hồ điện thoại di động, mới 6 giờ sáng.....
"Ai vậy.”
Hồ Tiểu Ngưu đứng dậy đi mở cửa thì thấy Khánh Trần đang đứng đó, mà sau lưng hắn là Nam Canh Thần vẻ mặt bơ phờ.
"À, chào bạn học Khánh Trần, ngươi đến đây làm gì?”
Hồ Tiểu Ngưu ngẩn người ra.
"Không phải ngươi muốn học cách giết địch sao, chương trình học sẽ bắt đầu từ hôm nay. Cho ngươi và Trương Thiên Chân năm phút thay quần áo rồi xuống chạy bộ với ta.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
"A?”
Hồ Tiểu Ngưu kinh ngạc:
"6 giờ sáng đã đi chạy bộ rồi sao?"
"6 giờ cũng không sớm, nhiều trường cấp 3 đã cho học sinh chạy bộ từ 5:40.”
Khánh Trần nói:
"Ngươi phải nhớ, ta chỉ cho các ngươi 5 phút, nếu không ta sẽ nói với ông chủ là các ngươi không nghe lời."
Hồ Tiểu Ngưu lập tức tỉnh ngủ, hắn vội vàng đánh thức Trương Thiên Chân, hai người nhanh chóng rửa mặt đánh răng, cuối cùng cũng xong trong vòng 5 phút.
Lúc này, Trương Thiên Chân còn không vui, nhưng Hồ Tiểu Ngưu đã bình tĩnh lại, hắn nói:
"Bạn học Khánh Trần, chúng ta bắt đầu thôi."
"Ừ."
Khánh Trần nói:
"Chúng ta sẽ chạy 5 km làm nóng người, quãng đường mỗi ngày sẽ tăng lên."
Sau khi chạy 5 km, cả Nam Canh Thần, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều đầm đìa mồ hôi.
Giờ đang là mùa đông nên khi ngồi trước cửa nhà, đỉnh đầu mỗi người đều bốc khói.
Vì thời tiết rất lạnh nên mỗi khi họ hít vào sẽ cảm thấy cổ họng và phổi sắp bị đông cứng.
Mỗi hơi thở đều khiến cơ thể rất đau đớn.
Sau khi chạy xong, Khánh Trần không nói một câu mà chuẩn bị về nhà.
Vốn Hồ Tiểu Ngưu định hỏi bao giờ mới được học cách giết địch, nhưng đột nhiên hắn nhớ Hồ Đại Thành từng nói: Nếu đối phương hứa hẹn gì mà cho ngươi làm việc vất vả, không phải hắn muốn tra tấn ngươi mà đang thử ngươi.
Nghĩ tới đây, Hồ Tiểu Ngưu đã có thêm chút động lực, hắn không hỏi nữa.
Không phải chỉ là huấn luyện thôi sao, không phải chỉ là tra tấn thôi sao, hắn có thể chịu được.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn bóng lưng Khánh Trần rồi nói:
"Khánh Trần."
"Hử?”
Khánh Trần đang mở cửa nhà mình.
Hồ Tiểu Ngưu thành khẩn nói:
"Phiền ngươi nói với ông chủ, ta nhất định sẽ đi con đường này."
Khánh Trần nói:
"Ta sẽ chuyển lời."
Nam Canh Thần nghe thấy câu này thì trầm tư suy nghĩ.
Sáu giờ sáng ngày thứ ba.
Hôm nay Khánh Trần không cần đi gọi mà Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đã chủ động gõ cửa nhà Khánh Trần.
Khánh Trần mở cửa rồi tò mò hỏi:
"Sau khi vận động mạnh sẽ tích lũy rất nhiều axit lactic trong cơ, các ngươi không thấy đau nhức sao?"
"Có.”
Hồ Tiểu Ngưu gật đầu:
"Nhưng ta có thể chịu được."
Có vẻ Trương Thiên Chân cũng bị ý chí của Hồ Tiểu Ngưu ảnh hưởng:
"Đúng, có thể chịu được!"
Thậm chí Khánh Trần còn thấy cái bóng của mình trên người Hồ Tiểu Ngưu.
Hắn cũng dùng cách này thuyết phục Lý Thúc Đồng lúc ở vẫn trong trong ngục giam số 18.
Khánh Trần cười:
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Có thể nói, tố chất cơ thể của học sinh cấp ba tốt hơn những người trung niên nhiều.
Tuy mọi người thấy mệt mỏi nhưng chỉ cần ngủ một giấc là khôi phục.
Dù mọi người rất mệt mỏi nhưng vẫn cố chạy theo Khánh Trần.
Trong lúc chạy, Khánh Trần luôn dẫn đầu, ba người phía sau luôn cố đuổi theo nhưng vẫn không kịp.
Trong lúc chạy hôm nay, Khánh Trần vừa chạy vừa nói:
"Mọi người thử giữ tần suất xem."
Dần dẫn, tần suất bước chân của mọi người bắt đầu đều hơn.