Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 566: Chỉ Có Một Người




Mọi người đều cố gắng giữ tần suất.

Đến giờ bốn người mới nhìn giống một đoàn thể.

Khánh Trần không định dạy họ cách giết địch ngay mà hắn muốn tăng sự đoàn kết của mọi người trước, khi mọi người đoàn kết mới gọi là tổ chức, mà không phải đội.

Sau đó, không chỉ bọn Hồ Tiểu Ngưu phải chạy bộ, Khánh Trần còn muốn cho Giang Tuyết và Lưu Đức Trụ cùng tham gia.

Đây là quá trình gắn kết tất cả các thành viên trong tổ chức.

Mà quá trình lựa chọn Kỵ Sĩ nhất định sẽ gian khổ.

Sau khi kết thúc lần chạy bộ này, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân và Nam Canh Thần vẫn mệt đến mức không thở nổi.

Khánh Trần bình tĩnh hỏi:

"Các ngươi không muốn hỏi ta vì sao không dạy kĩ năng giết địch mà cứ để các ngươi chạy bộ một cách ngu ngốc thế này à?"

Hồ Tiểu Ngưu thở hổn hển một lúc mới cười nói:

"Không cần hỏi vì chúng ta sẽ kiên nhẫn đợi đến ngày đó."

Khánh Trần:

"Rất tốt."

.....

Trong Lệ Cảnh Môn ở Lạc thành, Tiểu Ưng và một số thành viên Côn Luân đang quét dọn vệ sinh.

Mỗi người đều cầm một chiếc chổi tre lớn như những nhà sư trong chùa.

Cánh của tiểu viện mở ra, Tiểu Ưng ngẩng đầu lên thì thấy ông chủ Trịnh Viễn Đông đã trở về.

Vẻ mặt đối phương rất bình thản, trên người hắn còn đọng vài giọt sương sớm.

Tiểu Ưng chạy vào tiểu viện lấy khăn mặt và nước nóng:

"Ông chủ, sao lần này ngươi đi lâu thế?"

"Ta và những người của tổ tình báo lần theo dấu vết gia tộc Kashima, họ khống chế người du hành thời gian lẻn vào nước ta từ núi Trường Bạch, chúng ta đuổi theo suốt chặng đường.”

Trịnh Viễn Đông cầm khăn ấm lau mặt:

"Trong những người Kashima dẫn đầu đoàn người du hành thời gian có rất nhiều người Diên Biên, chúng ta nhất định không thể để những người gây nguy hiểm cho người dân đi vào nước ta."

"Vậy ông chủ đã bắt được họ chưa?"

Tiểu Ưng tò mò nói, hắn luôn nghĩ, nếu ông chủ và các thành viên tổ tình báo đích thân ra tay thì nhất định sẽ bắt được đối phương.

Trịnh Viễn Đông nói:

"Bây giờ chúng ta không nên bắt chúng vội, khi học vừa qua biên giới đã có xe tải đường dài chờ sẵn ở đó, mãi đến hôm qua họ mới dừng lại ở Hàm thành. Ta không bắt họ vì không muốn rút dây động rừng, rõ ràng họ có mục tiêu nên mới đi thẳng đến Hàm thành, ta thấy chuyện này rất đáng nghi."

Trịnh Viễn Đông tiếp tục nói:

"Chuyện này có hai điểm đáng nghi, đầu tiên là có người dẫn đường cho họ, thậm chí còn thuê sẵn xe chở họ, nếu không nhờ tổ tình báo có kinh nghiệm dày dặn thì có lẽ chúng ta đã mất dấu họ rồi. Chúng ta nhất định phải bắt được những tên nội ứng của Kashima."

"Thứ hai, vì họ đi thẳng đến Hàm thành nên nhất định có mục tiêu nào đó, ta muốn xem rốt cuộc họ muốn làm gì.”

Trịnh Viễn Đông giải thích xong:

"Trong nhà có gì ăn không, cho ta một ít."

Mỗi thành viên của Côn Luân đều rất vất vả, ngay cả Trịnh Viễn Đông cũng không ngoại lệ.

Hắn chưa bao giờ ngồi phía sau màn bày mưu nghĩ kế như Hà Kim Thu, mà luôn đích thân đi làm mọi chuyện, nơi nào có nhiệm vụ nguy hiểm thì hắn sẽ xuất hiện ở nơi đó.

Thật ra cũng vì nhân lực của Côn Luân không nhiều lắm, nhưng Trịnh Viễn Đông luôn giữ nguyên tắc thà thiếu chứ không ẩu, nhất định không thể để những người có tư tưởng sai trái trà trộn vào Côn Luân.

Lúc này, Tiểu Ưng hưng phấn nói:

"Ông chủ, những kẻ chủ mưu lần này đều ở nước ngoài, nếu chúng ta giải quyết được chuyện này thì chắc Cửu Châu mất mặt lắm, lúc đó họ sẽ không kiêu ngạo được như bây giờ nữa!"

Trịnh Viễn Đông nhìn hắn rồi trầm giọng nói:

"Sao ngươi lại đem chuyện an ninh quốc gia để ganh đua với kẻ khác? Tuy Cửu Châu và Côn Luân là hai tổ chức khác nhau, nhưng những người dân bị hại có khác nhau không? Sau này đừng nói những lời như thế nữa."

"Ta biết sai rồi."

Tiểu Ưng lập tức cúi đầu:

"Đúng rồi ông chủ, ta muốn báo cáo một chuyện, ta đã gặp được Khánh Trần ở thế giới trong!"

Trịnh Viễn Đông rất bât ngờ:

"Lộ Viễn cũng thấy hắn trong sàn đấu Hải Đường ở khu thứ bốn."

"Hở?"

Tiểu Ưng cũng rất bất ngờ:

"Ta thấy hắn đi theo Lý Trường Thanh, có vẻ hắn được người phụ nữ đó bao nuôi."

"Ngươi nói rõ hơn chút xem."

Trịnh Viễn Đông nhíu mày.

Hắn luôn cảm thấy rất kì lạ, sao thân phận của Khánh Trần lại thay đổi nhanh vậy, hắn vừa thành Quyền Vương hạng hổ, sau đó lại được nhân vật lớn của Lý thị bao nuôi.

Sao thiếu niên này lại hành hạ bản thân như vậy.....

Tiểu Ưng nói:

"Là thế này, ngài có biết chuyện Lý Trường Thanh bị tập kích không, ta hoàn thành nhiệm vị rồi trở về trang viên lưng chừng núi đúng chiều ngày nàng bị tập kích, sau đó ta bị gọi đi làm nhiệm vụ. Lúc đầu họ nói đi xem Hằng Xã bị vây công, nhưng khi chúng ta vừa vào khu thứ bốn đã bị người của Kashima tập kích."

"Khi đó đội xe chúng ta bị chặn trên đường, tên kia bảo vệ Lý Trường Thanh vào tòa nhà, sau đó hắn đã giết gần hết sát thủ của Kashima trong đó."

"Hắn chỉ là một tên có gen chiến sĩ thôi mà, hắn giết người kiểu gì?”

Trịnh Viễn Đông hỏi.

"Nghe nói hắn rất giỏi dùng súng, người thân cận bên cạnh Lý Trường Thanh là lão Lục.....Bây giờ là lão Cửu nói, Khánh Trần có thể nghe tiếng súng mà đoán được tên súng và đường kính đạn của mỗi loại súng ở thế giới trong.”

Tiểu Ưng nói:

"Ông chủ, có ai ở thế giới ngoài làm được như thế không?"

"Có, nhưng ta chỉ biết một người thôi.”

Trịnh Viễn Đông bình tĩnh nói.

"Ai vậy, ta có quen hắn không?"

Tiểu Ưng tò mò hỏi.