Lúc này, Nam Canh Thần đã lấy lại tinh thần:
“Trần ca, ngươi học sử dụng súng ngắm từ bao giờ vậy? Ta nghe lão Cửu nói, hắn còn chưa dẫn ngươi đi đánh lén đâu! Còn nữa, ngươi lấy súng ngắm ở đây vậy, thứ đó nổ như pháo, rất đáng sợ....Mà thôi ta không hỏi nữa, chắc chắn đây là bí mật của ngươi.”
Khánh Trần thở dài:
“Về sau có cơ hội ta sẽ giải thích với ngươi, ta xem nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu trước đã, xem họ có thảo luận về chuyện này không.”
Lúc hắn ngồi xuống có động vào vết thương cũ, lập tức ho khan, cảm giác hơi khó thở.
Rốt cuộc tên sát thủ kia cũng không nói sai, đúng là vừa rồi hắn đã là nỏ mạnh hết đà, phải cố gắng lắm mới không ngã xuống.
Trước đó Khánh Trần đã từng giết hai tên cao thủ cấp C là Tào Nguy, Khánh Hoài.
Nhưng đó là mượn quy tắc để giết, lần này mới cảm nhận được một quyền của cao thủ cấp C khủng bố cỡ nào.
Nam Canh Thần vội vàng rót cho hắn một cốc nước:
“Trần ca, hay là ta đưa ngươi đi bệnh viện nhé?”
“Không được, lúc này đi bệnh viện sẽ dễ để lại ghi chép, hơn nữa trình độ y học của thế giới bên ngoài không bằng thế giới bên trong.”
Khánh Trần nói:
“Ta có thể chịu được đến lúc xuyên qua, đến lúc đó ta sẽ đi bệnh viện.”
Hắn mở nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu ra, phát hiện trong đó đã sớm bắt đầu thảo luận chuyện này.
Hà Tiểu Tiểu:
“Đêm nay đường Hành Thự ở Lạc Thành xảy ra một trận chiến giữa những người du hành thời gian, mong mọi người chú ý an toàn.”
Sấm Vương:
“Có ai ở Lạc Thành không, mau phát trực tiếp cho mọi người xem đi, một chuyện thú vị như thế, chắc chắn truyền thông sẽ không đưa tin, không nhìn thấy trên bản tin nào cả.”
Sấm Vương nói xong câu đó, bỗng chốc chẳng ai dám đáp lại, dù sao cũng không có ai muốn để lộ ra thành phố mình đang ở, đây cũng một trong những thông tin rất quan trọng.
Lúc này, Nguyệt Nhi yên lặng đã lâu cũng hỏi:
“Nhóm trưởng, có biết được là thế lực nào đang đánh nhau không? Là Côn Luân và Cửu Châu sao?”
Nói thật, trận chiến đêm nay là trận chiến đầu tiên của những người du hành thời gian ngoại trừ Côn Luân, Cửu Châu!
Trước đó, chỉ có Côn Luân và Cửu Châu mới có thể tổ chức trận chiến với quy mô như thế khi đối mặt với côn đồ, người du hành thời gian ngoại cảnh thôi.
Sấm Vương:
“Đậu má, ta thấy có người đăng ảnh lên mạng, mặc dù đã xoá đi rất nhanh, nhưng mày mà ta tải về được.”
Nói rồi, hắn gửi bức ảnh “máu nhuộm đường Hành Thự” lên, đám người đều hít mọt hơi lạnh.
Lý Tứ:
“Rốt cuộc là trận chiến của ai mà lại máu me như thế? Là ai làm?”
Lục Áp đã lâu không gặp cũng nói:
“Đầu tiên chắc chắn không phải Côn Luân và Cửu Châu.”
“Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?”
Lý Tứ hỏi.
“Vì hai tổ chức này sẽ không nhắm họng súng vào người vô tội.”
Lục Áp bình tĩnh trả lời:
“Nhưng tay súng bắn tỉa trên nóc khách sạn lại khác, hắn sử dụng súng bắn tỉa công phá trái luật thì thôi, còn nhắm họng súng vào người qua đường nữa.”
Khánh Trần nhìn đến đây thì hơi sửng sốt, cho nên người qua đường muốn xem náo nhiệt mà mình từng nhắm vào trên sân thượng chính là Lục Áp sao?!
Nhìn giọng điệu oán hận của đối phương, chắc chắn chính là hắn...
Đáng tiếc là lúc ấy đối phương đeo khẩu trang, đội mũ trùm, đeo kính râm, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt.
Sấm Vương:
“Lục Áp, ngươi ở hiện trường đúng không, rốt cuộc trận chiến đêm nay là sao? Người du hành thời gian có cấp bậc cao nhất là gì?”
….
“Không thể đoán được cấp bậc.”
Lục Áp trả lời.
“Sao lại không đoán được chứ?”
Lý Tứ khó hiểu hỏi vào trong nhóm chat:
“Cường độ chiến đấu cao như vậy, chắc chắn phải thể hiện ra thực lực chứ, ví dụ như tốc độ, sức mạnh, nếu hắn là thức tỉnh giả sẽ còn thể hiện ra năng lực.”
Trong mắt mọi người, chuyện ở đường Hành Thự lớn như thế, thương vong nhiều như vậy, chắc chắn phải cực kì kịch liệt mới đúng.
Lục Áp lại kinh thường nói:
“Hắn dùng súng ngắm, một người đánh mấy chục người, khiến tất cả đều phải trốn sau cột điện, ngươi nói ta phán đoán thực lực kiểu gì? Ta chỉ có thể đoán được là chỗ hắn nổ súng ở trên sân thượng khách sạn, tính qua phải cách mục tiêu khoảng 900 mét trở lên, một tay bắn tỉa dùng súng bắn tỉa công phá ở khoảng cách đó, cho dù là cấp B. Nếu không kịp thời tránh né đường đạn thì cũng sẽ chết.”
“Khoan đã, ý của ngươi là, hắn chỉ có một mình?”
Lý Tứ sửng sốt:
“Mọe nó bức ảnh của Sấm Vương là do một người gây ra? Một người giết nhiều như vậy?”
“Đúng thế.”
Lục Áp đáp lại.
Lý Tứ kinh ngạc:
“Vậy không có ai đến gần hắn sao?”
“Có.”
Lục Áp đáp lại:
“Ta nhìn thấy có người lặng lẽ trốn đến chỗ khách sạn, nhưng vẫn chưa có tin tức.”
“Nói cách khác, người gặp hắn đều chết cả rồi.”
Lý Tứ đoán.
Lục Áp biết Khánh Trần gặp kẻ địch trên sân thượng, nhưng vấn đề là hắn không nhìn được kĩ càng.
Lúc ấy hắn vừa mới chạy lên sân thượng, chuẩn bị giơ kính viễn vọng lên đã bị tay bắn tỉa kia nhằm vào rồi, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ cũng sẽ chết ở đó.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, trong lòng Lục Áp lại không thoải mái...
Vào lúc đó, thậm chí Lục Áp còn cho rằng đối phương là cao thủ cấp A, nếu không vì sao lại nhạy cảm với ánh mắt mình như vậy.
Đó là năng lực nhận biết mà cao thủ cấp A mới có.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, khả năng tay bắn tỉa này là cấp A không lớn lắm, dù sao nếu là cấp A thật thì cần gì phải bắn tỉa từ khoảng cách xa thế chứ.
Nhưng tin tức mà Lục Áp để lộ đã rất quan trọng: Một tay bắn tỉa có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách trên 900 mét, đủ để giết chết cao thủ cấp B.