Hắn thầm nói ông lão có thể đáng tin được chút không, thứ bí ẩn như vậy mà còn tiết lộ ra ngoài? Đối phương thật sự không sợ ra ngoài sẽ bị người ta bắt cóc sao?
Không đúng không đúng, dựa vào cái gì mà ông lão chơi bời mấy chục năm, không có ai phát hiện ra đường hành lang này, kết quả mình vừa mới dùng đã bị phát hiện?
Không phải là ông lão cố ý tiết lộ tin tức, để mình giữ cửa giúp đấy chứ!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Khánh Trần hơi khó coi.
Tiếp theo, những người này bị thiệt lớn.
Rõ ràng đối phương có sử dụng thiết bị thăm dò vật sống để xác nhận xem có ai lặng lẽ vào phòng hay không.
Nhưng đối phương lại không ngờ được một phút trước còn không có ai trong phòng, một phút sau Khánh Trần đã tới.
Cũng quá trùng hợp, mình đến đây đúng vào lúc ấy...
Nếu đối phương phát hiện trong phòng có người sớm hơn, hoặc không sử dụng máy dò, cảnh giác hơn một tí, thì sẽ không bị Khánh Trần dễ dàng đánh lén như thế.
Khánh Trần nghĩ tới đây, dùng Con Rối Giật Dây hiến tế từng sát thủ.
Lúc hiến tế, ngay cả vết máu trên đất cũng hóa thành tro tàn.
Khánh Trần đứng trong phòng, đột nhiên cảm giác được Con Rối Giật Dây đúng là thần khí quan trọng để giết người ở nhà, hủy thi diệt tích không để lại một dấu vết nào cả.
Đợi đến khi Con Rối Giật Dây hiến tế xong, trong phòng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng Khánh Trần luôn cảm thấy không ổn lắm, rõ ràng những sát thủ này còn có đồng bọn ở bên ngoài, hình như đây là con đường duy nhất để đối phương chui vào trang viên Bán Sơn, mà mình còn ngủ ở trên con đường đó...
Khánh Trần ngẫm nghĩ, quay người vào nhà vệ sinh, dùng cây lau nhà, khăn lau quét dọn căn phòng sạch sẽ, để tránh có người quan sát dấu vết tro bụi, suy đoán ra đêm nay từng xảy ra chuyện gì.
Làm xong tất cả, hắn mới quay về đường hành lang.
Nhưng mà Khánh Trần cũng không trở về phòng ngủ, mà ngồi trên bậc thang đường hành lang phía dưới biệt viện Thu Diệp, nhắm mắt nghỉ ngơi để tiến vào thế giới thần bí tu hành.
Không phải hắn không muốn ngủ, mà là dưới giường có đường hành lang nguy hiểm như thế, hắn không ngủ được!
Lúc này, Khương Dật Trần ở phòng 101 đang lặng lẽ quan sát đối diện qua mắt mèo.
Hắn là người rất cẩn thận, cho nên vừa đến đây đã lắp mấy cái camera ở bên ngoài phòng mình.
Lúc bốn tên sát thủ áo đen tiến vào tòa nhà, Khương Dật Trần đã phát hiện, từ đầu hắn còn tưởng đến bắt hắn, về sau mới phát hiện sát thủ mở cửa phòng đối diện ra, lặng lẽ đi vào.
Khi đó Khương Dật Trần còn thấy khó hiểu, chẳng lẽ vị hàng xóm “dễ lừa gạt” của mình có kẻ thù gì sao?
Nhưng những người này vào đây kiểu gì?
Phải biết đây chính là một khu nhà cao caoas, mặc dù nhìn hơi xa xưa, hơi cũ nát.
Nhưng tiêu chuẩn về nhà cửa của người ở thế giới trong không phải có thang máy hay không, cũ cũ nát hay không, mà là không gian.
Nhà cửa phổ biến ở khu Hạ Lục đều là hai thang máy và 16 căn hộ, ví dụ như toà nhà Lạc Thần, mọi người đi làm, đi học mỗi ngày, kiểu gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp vì tranh nhau thang máy.
Mà ở trong khu nhà nhỏ này, một tầng có hai phòng, tổng cộng bốn tầng, có thể gọi là xa xỉ.
Khương Dật Trần nhìn chằm chằm qua mắt mèo cả đêm, vẫn không thấy bốn người tên sát thủ kia đi ra… giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Đến buổi sáng, hắn day đôi mắt đau nhức, trong lòng tự nhủ hàng xóm của mình đúng là quái dị!
Khương Dật Trần nhớ tối hôm qua suýt nữa mình bị để mắt tới, lập tức rùng mình.
Sáng sớm, Khánh Trần đen mặt đi về phía Long Hồ, kết quả hôm nay ông lão lại không đến!
Lúc này, Khánh Trần không chắc ông lão đang né tránh hắn, hay là trùng hợp.
Nếu như đang tránh hắn, vậy đối phương có ý là: Tự ngươi nghĩ biện pháp giải quyết.
Khánh Trần nghi ngờ là Lý thị muốn lợi dụng mật đạo này để tìm ra Jindai và Kashima ẩn nấp trong thành phố số 18.
Hắn cũng đã từng dùng cách này: Nếu như không tìm thấy đối phương, vậy thì để đối phương đến tìm mình.
Nhưng vấn đề là Lý thị các ngươi muốn câu cá thì tự phái cao thủ ra đi, lợi dụng Khánh Trần ta làm gì!
Khánh Trần càng nghĩ càng giận, hắn nhẫn nhịn nửa ngày, dứt khoát đem bàn nhỏ hướng trên mặt đất vừa để xuống, ngồi ở chỗ đó dùng đề tuyến con rối câu một con rồng cá liền đi.
Ở một nơi nào đó trong thành phố số 18.
Mấy sát thủ mặc trang phục tác chiến màu đen đang lặng lẽ chờ đợi gì đó ở trong một căn phòng nhỏ.
Rèm cửa trong phòng bị kéo kín mít, một tia sáng bên ngoài cũng không thể lọt vào.
Trong đó có một tên cường tráng ngồi trên ghế sô pha, hỏi:
“Dạo này Lý Trường Thanh đang làm gì.”
“Nàng đang trắng trợn lùng bắt gián điệp, nhưng mà sau khi bắt được vài người thì lại mất manh mối.”
Một sát thủ đáp.