Khánh Trần cười, chắc chắn là vậy rồi.
Có người không muốn hắn tham dự.
Ngay khi người hầu nói hắn có quyền không tham gia thì hắn đã biết có ai đó đang ám chỉ hắn.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Hội trường còn lại cách chỗ này bao xa?"
"Phải đi bộ 20 phút mới đến đó.”
Lý Khác đáp:
"Nếu ta không đoán sai, hội nghị sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa."
"Thật thú vị.”
Khánh Trần cười nói.
Tuy mọi chuyện xảy ra khá đột ngột nhưng hắn không quá bất ngờ về chuyện này.
Nếu mọi chuyện quá suôn sẻ thì có lẽ Khánh Trần còn cảm thấy khá kì quái.
Khi những thế lực cũ phát hiện một thế lực mới gia nhập thì chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách chèn ép nó, vì nếu một thế lực mới gia nhập cũng đồng nghĩa với việc quyền lực mà họ được hưởng sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng...Hắn chỉ là một giáo viên thôi mà, họ nhắm vào hắn làm gì?
Lý Thúc khẽ nói:
"Tiên sinh, bây giờ mọi người đều đồn ngài là con riêng của gia chủ, họ còn nói vì thời gian của gia chủ không còn nhiều nên hắn muốn ngài về nhận tổ quy tông để thêm vào gia phả…”
Khánh Trần ngạc nhiên, thì ra là thế!
Có lẽ vì ông lão quá tốt với hắn nên mọi người mới hiểu lầm nghiêm trọng đến mức này.
Một tên giáo viên bình thường sẽ không ảnh hưởng gì đến lợi ích của những người khác, nhưng nếu hắn thật sự là con riêng được ghi tên vào gia phả thì mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng vấn đề là....Hắn đâu phải con riêng!
Hiểu lầm to rồi!
Khánh Trần nói:
"Đi thôi, chúng ta đến hội trường còn lại."
Lý Thúc nói:
"Tiên sinh, họ cố ý làm vậy để ngài đến muộn mà ngài không tức giận chút sao?"
Tuy hắn vẫn chưa chính thức bái sư, nhưng với những gì Khánh Trần đã dạy họ trong khoảng thời gian này, cộng thêm những lần Khánh Trần vất vả quán đỉnh, tất cả học sinh đều cảm thấy mình đang mang ơn hắn.
Mà bây giờ tiên sinh nhà mình còn bị người khác hãm hại, tất nhiên mọi người sẽ bất bình thay.
"Tất nhiên là ta đang rất tức giân, nhưng bây giờ ta có thể tức giận với ai, với người dẫn đường này sao, hắn chỉ là kẻ nghe lệnh người khác thôi.”
Khánh Trần bình thản nói:
"Nhưng việc chúng ta nên làm bây giờ không đứng đây tức giận, nên xuất phát đến hội trường còn lại."
Bọn Lý Thúc quay sang nhìn nhau, lập tức đi theo.
....
Hơn 100 ghế trong hội trường Minh Lý đã ngồi kín người.
Giữa hội trường đặt một chiếc bàn dài, có đúng 11 người đang ngồi quanh nó, những người còn lại đều ngồi trên hàng ghế dự thính gần đó.
Khí chất mà 11 người này tỏa ra đều rất cường đại, cường đại đến mức những người đến dự thính xung quanh đều không dám nhìn thẳng vào mắt họ.
Tất cả những quyết định của họ đều ảnh hưởng đến hàng triệu người ngoài kia.
Một người đàn ông trung niên gầy còm ngồi bên bàn dài bỗng nói:
"Sức khỏe lão gia tử dạo này thế nào, hội nghị gia tộc lần này có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của hắn không? Đại ca, sao ngươi không khuyên hắn."
Hắn vừa nói vừa nhìn người ngồi đầu tiên trên hàng ghế bên trái là Lý Vân Thọ.
Lý Vân Thọ không thèm trả lời hắn mà lặng lẽ xem tập văn kiện trong tay.
Tất cả người tham dự hội nghị đều không được phép mang theo các thiết bị công nghệ, số liệu cần báo cáo đều phải chuyển thành những văn bản tài liệu bằng giấy.
Ngoài cửa hội trường cũng có những người chuyên phụ trách tháo dỡ các bộ phận robot cho các thành viên tham gia.
Sau khi hội nghị kết thúc sẽ có những bác sĩ phụ trách lắp lại những bộ phận đó cho họ.
Từ khi quy định này được đưa ra, thỉnh thoảng trên ghế dự thính lại có những người cụt tay cụt chân, khiến khung cảnh hội nghị khá kì quái.
"A, sao đến giờ bắt đầu rồi mà gia chủ vẫn chưa đến.”
Một người phụ nữ trung niên ngồi bên bàn dài nói:
"Lúc trước hắn là người đến sớm nhất mà, ta nhớ mấy năm trước hắn còn đứng trước cửa kiểm tra xem có ai đến muộn không, nếu ai đến muộn sẽ bị bắt viết kiểm điểm."
Lý Vân Nghiệp nói với một người hầu gần đó:
"Đi, hỏi xem có chuyện gì không."
Người hầu đó nhanh chóng chạy về phía Bão Phác lâu, sau đó rất nhanh lại chạy về:
"Gia chủ nói, lúc nào mọi người đến đủ thì hắn mới đến."
Đám người trong hội trường đều sững sờ.
Đến khi nào mọi người đến đủ?
Mọi người đều biết trong hội trường thiếu một nhóm người, còn vì sao những người này còn chưa tới thì những người ngồi đây đều hiểu.
Chỉ là họ đều không ngờ người luôn đến đúng giờ như gia chủ lại vì những người đó mà phá vỡ quy tắc của mình.
Giáo viên kia chỉ bị người ta lừa đến một hội trường khác mà thôi.
Vì việc nhỏ này mà gia chủ bắt tất cả mọi người trong hội trường ngồi đợi hắn!
Tất cả người ngồi trên hàng ghế dự thính bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, không biết vị giáo viên này có tài đức gì mà gia chủ lại thiên vị hắn như vậy?