Những người ở khu thứ bốn không những không sợ hãi tay bắn tỉa, mà họ còn rất ngưỡng mộ những người như vậy, cũng giống những thành viên các bang phái nhỏ ở những xóm nghèo của Mexico ngưỡng mộ những phần tử giải giang vậy….
Thật ra không phải những người sống ở khu thứ bốn không sợ chết, mà vì họ đã sớm quen với cảnh ăn bữa nay lo bữa mai rồi.
Ở khu thứ bốn, người ta sẽ không phát tiền lương theo tháng.
Vì nếu phát tiền lương theo tháng thì chắc chắn họ sẽ đổ hết số tiền đó vào quần áo mới, điện thoại mới, tay chân robot mới, cũng có thể sẽ đổ vào những nơi tầm hoa vấn liễu, hoặc đem cho những tiểu tỷ tỷ cần tiền…Có rất nhiều cách để tiêu, nhưng chắc chắn sẽ hết trước ngày thứ 3.
Sau đó, trong 27 ngày còn lại, họ chỉ có thể vay tiền để sống qua ngày hoặc đi cướp bóc.
Cho nên, những người ở khu thứ bốn thường phát lương theo ngày.
Vì họ biết mình có thể chết bất cứ lúc nào, nên trong suy nghĩ của những người ở đây, hưởng thụ mới là thứ quan trọng nhất, những thữ còn lại đều không đáng quan tâm.
Họ không bao giờ ăn tiêu tiết kiệm nên những người ở khu thứ bốn thường là những đối tượng trong sổ đen của các ngân hàng.
Sau khi thấy những người vây xem càng ngày càng nhiều, Lưu Đức Trụ nói vào tai nghe:
"Ông chủ, những người còn lại không muốn xuống xe."
Khánh Trần bình tĩnh:
"Kệ họ, những người đó không xuống xe thì thôi. Thiên Chân, đến đón họ đi. Tiểu Ngưu hỗ trợ mọi người."
Hắn vừa dứt lời, Trương Thiên Chân đã đạp ga lao đến rồi đỗ xe bên cạnh Lưu Đức Trụ.
Lưu Đức Trụ dẫn La Vạn Nhai lên xe:
"Ta chỉ nói một lần nữa thôi, không muốn chết thì đi theo chúng ta."
Cuối cùng, chỉ có hai người du hành vội chạy theo La Vạn Nhai lên xe, ba người họ chen chúc trên hàng ghế sau.
Bốn người còn lại không lên xe theo Lưu Đức Trụ mà nhảy khỏi xe thương vụ rồi chạy thẳng vào đám đông ở ngã tư phía trước.
Trương Thiên Chân lạnh lùng nhìn 4 người chạy phía trước rồi thầm tự nhủ, những tên ngu ngốc đó không biết thứ gì đang chờ họ đâu.
Bây giờ Bạch Trú đã làm xong những việc cần làm, họ không phải quỹ từ thiện, nên không có nghĩa vụ phải đi cứu 4 tên ngu ngốc kia.
Theo logic của những người ở thế giới ngoài, nếu bị bắt cóc thì cứ chạy đến nơi đông người thì sẽ an toàn, nhưng họ quên mất mình đang ở thế giới trong.
Bốn người vừa chạy lại gần đám đông đã bị những người đứng đó bắt lại.
Trong suy nghĩ của những người ở đây, nếu những người này bị người khác tranh cướp thì chắc chắn họ có giá trị gì đó, nói không chừng những người này còn rất đáng tiền.
La Vạn Nhai lặng lẽ nhìn tất cả, hắn muốn xem ông chủ Bạch Trú có nổ súng cứu 4 người 'Đồng ương' ở thế giới ngoài không.
Nhưng một lúc sau, La Vạn Nhai vẫn không nghe thấy tiếng súng nào.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trương Thiên Chân lại đạp chân ga lần nữa, chiếc xe lao vút về phía trước.
Trong xe, hai người du hành ngồi trên hàng ghế sau đang bị thân hình quá khổ của La Vạn Nhai ép đến mức suýt ngạt thở, thậm chí họ còn cảm thấy xương cốt trên người sắp bị đè gãy rồi.
Một người cố giãy giụa để giơ tay lên, sau đó hắn chỉ vào Lưu Đức Trụ và Trương Thiên Chân rồi tò mò hỏi La Vạn Nhai:
"Họ là ai?"
La Vạn Nhai giải thích:
"Họ đều là anh hùng đến cứu chúng ta, nên cũng là người nhà của chúng ta! Nhưng các ngươi không nên hỏi thêm nữa, những thứ không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi, các ngươi có hỏi thì ta cũng không thể trả lời."
Hai người du hành đều ngẩn người, nếu không phải họ đang bị La Vạn Nhai chèn chật cứng thì có lẽ họ đã bắt đầu run rẩy rồi.
Họ quay sang nhìn Lưu Đức Trụ và Trương Thiên Chân:
"Cảm ơn hai vị, các ngươi đang đưa chúng ta đi đâu? Bây giờ chúng ta có được tự do đi lại không?"
Lưu Đức Trụ và Trương Thiên Chân đều không trả lời, vì họ nghĩ mình không cần trả lời.
Nhưng lúc này La Vạn Nhai lại nói:
"Chẳng phải chúng ta đều là người nhà sao, các ngươi lo cái gì. Các ngươi có thể không tin người khác, nhưng chẳng lẽ các ngươi không tin ta sao. Chẳng lẽ các ngươi còn chưa thấy thế giới trong nguy hiểm đến thế nào sao, bây giờ các vị anh hùng đã chấp nhận che chở cho chúng ta, các ngươi còn sợ gì nữa."
Hai người du hành rưng rưng nước mắt:
"Được!"
Lúc Khánh Trần nghe thấy đoạn hội thoại này còn tự nhủ, không phải người của Jindai và Kashima mới là những người tẩy não sao, sao những gì hắn vừa nghe lại giống La Vạn Nhai mới là người tẩy não họ vậy.
Hình như ‘người trong nhà' cũng rất tin tưởng hắn.
Trong tai nghe Lam Nha, Khánh Trần nhận xét chuyện vừa rồi:
"Lần này Lưu Đức Trụ biểu hiện rất tốt, ngươi phán đoán rất đúng vị trí những tên lưu manh ngồi trên xe, nhưng lần sau ngươi phải rút kinh nghiệm một việc, lúc những người du hành khác không xuống xe, ngươi không nên hỏi ý kiến của ta, mà chỉ cần dẫn La Vạn Nhai lên xe là được rồi. Mục tiêu của chúng ta là La Vạn Nhai, những người còn lại đâu liên quan gì đến chúng ta."