Ầm một tiếng, xe chống đạn đâm thẳng vào xe việt dã.
Nhưng một giây trước khi hai chiếc xe va chạm với nhau, Lý Trường Thanh đã vọt ra khỏi xe chống đạn, sau đó nàng đạp mạnh xuống nắp động cơ một chiếc xe việt dã khác chưa đâm vào họ.
Cú đạp mạnh đến mức đầu chiếc xe việt dã lập tức biến dạng, hai bánh trước cũng văng ra ngoài.
Động cơ ở đầu xe đã nát bét, nhưng vì quán tính quá mạnh nên đuôi xe bị hất văng lên không trung, kéo theo cả chiếc xe bay lên, sau đó rơi ầm xuống mặt đường.
Không dừng lại ở đó, Lý Trường Thanh lại nhẹ nhàng nhảy lên nắp động cơ một chiếc xe việt dã khác rồi đạp mạnh xuống, chỉ năm sáu giây sau, trừ chiếc đâm vào xe chống đạn, năm chiếc xe còn lại đều bị nàng đập nát động cơ, bây giờ cả năm chiếc đều rơi lăn lóc trên mặt đất, tất cả những người ngồi trong đều hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Ưng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến những siêu phàm giả cấp cao ra tay, bây giờ hắn mới biết sức mạnh của những cấp bậc đó khủng khiếp như nào!
Ngày thường Lý Trường Thanh bình tĩnh như vậy mà bây giờ lại biến thành vũ khí hình người.
Nàng đứng trên con đường dài nhìn phía bắc và nam.
Trên đường không xuất hiện xe cộ hai sát thủ như nàng nghĩ, mà chỉ có tám người đang chậm rãi lại gần.
Tám người ăn ý đến mức mỗi bước đi đều giống ý như nhau, không khác biệt một chút nào cả.
Chỉ có 8 người.
Không nhiều.
Nhưng nàng hiểu một việc, số người càng ít thì càng nguy hiểm.
"Có vẻ lần này các ngươi chuẩn bị đầy đủ hơn lần trước nhỉ?"
Lý Trường Thanh cười hỏi.
Một người trung niên trong tám người cười nói:
"Bà chủ Trường Thanh giấu giếm thật kỹ, mãi gần đây chúng ta mới biết ngài cũng là cao thủ. Những dù ngài không phải cao thủ thì chúng ta vẫn sẽ cẩn thận chiêu đãi, chỉ như vậy mới xứng với thân phận của ngài."
Lý Trường Thanh gật đầu:
"Chỉ có gia tộc Jindai mới nói chuyện khách khí thế, các ngươi đều là người của Jindai sao, thảo nào không khí ở đây hôi hám như vậy. Nhưng ta cũng muốn khen ngợi một câu, các ngươi chọn địa điểm mai phục rất tốt."
Lý Trường Thanh đang chân thành khen họ.
Nàng từng trải qua rất nhiều lần mai phục, chỉ cần nhìn địa hình bên ngoài xe chống đạn là nàng đã đoán được mục tiêu đêm nay của Tòa án Cấm kỵ rất có thể là mình.
Địa hình ở đây quá hẹp, cho dù lữ đoàn 081 có kịp chạy đến cứu viện thì cũng khó có thể đến được chỗ nàng, huống chi lúc này Lý Vân Thọ đã điều cả lữ đoàn 081 đến trang viên Bán Sơn.
Nên đối phương mới biết trang viên Bán Sơn mới là nơi Lý thị canh gác nghiêm ngặt nhất, nếu họ muốn giết Lý Trường Thanh thì đêm nay là cơ hội tốt nhất.
"Jindai Tougo đâu?"
Lý Trường Thanh tò mò:
"Người của ta đã từng lấy mất một mắt của hắn, hắn mới là người hận ta nhất, chẳng lẽ hắn không định đi ra xem ta chết như thế nào sao?"
"Bà chủ Trường Thanh cứ đùa.”
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng trong bóng tối cười nói:
"Tại sao ta phải hận chứ, là ta kém cỏi nên mới bị bà chủ Trường Thanh lấy mất một mắt. Thật ra ta rất ngưỡng mộ bà chủ Trường Thanh."
Một bên mắt của Jindai Tougo trống rỗng, hắn cố ý không thay mắt giả là để nhắc nhở bản thân mỗi lần soi gương, mục tiêu của hắn là gì và ai đã biến hắn thành như thế này.
Sau khi xác định là Jindai Tougo, Lý Trường Thanh đột nhiên tay giơ lên như đang ra ám hiệu cho ai đó.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, trừ tiếng bước chân của tám người kia, không có bất kì âm thanh nào khác vang lên.
"Thì ra là thế.”
Lý Trường Thanh gật đầu:
"Hóa ra các ngươi có nội ứng."
Sau đó nàng cũng nấp vào góc khuất của một căn nhà nào đó để hạn chế tầm bắn cũng những tay bắn tỉa quanh đây.
Jindai Tougo vẫn đứng trong bóng tối nói:
"Chúng ta đều biết bà chủ Trường Thanh luôn chuẩn bị rất nhiều phương án dự phòng, nếu chúng ta không có nội ứng thì làm sao dám giết ngươi đêm nay, ta sẽ không quên bài học từ con mắt kia đâu."
"Có phải tên nội ứng đó đã bán vị trí của những tay bắn tỉa của ta cho các ngươi không.”
Lý Trường Thanh nói:
"Ta có thể chắc chắn nội ứng không phải người bên cạnh ta, vì lão Cửu không biết vị trí của những tay bắn tỉa này. Hơn nữa hắn cũng không có quyền biết tất cả các kế hoạch của tổ đặc công, sáu tay bắn tỉa đều chết cùng môt lúc, thật đáng tiếc."
Jindai Tougo cười nói:
"Vì ngươi không thể điều động lữ đoàn 081 nên chắc chắn bà chủ Trường Thanh sẽ chọn tay bắn tỉa, cũng có thể vì trang viên Bán Sơn không cần tay bắn tỉa nên ngươi mới điều họ đi."
Lý Trường Thanh tiếp tục nói:
"Ngoài nội ứng tiết lộ vị trí của những tay bắn tỉa, có phải trong đoàn xe của ta cũng có một nội ứng khác…..Đúng không, Vương Bính Tuất?"
Nàng nhìn về phía cuối con đường.
Có một bóng người vẫn luôn trốn ở đó, mãi đến khi thấy Lý Trường Thanh nhắc đến tên mình, hắn mới chậm rãi đi ra:
"Xin lỗi, bà chủ."
Lúc này, lão Cửu và Tiểu Ưng đã xuống xe để bảo vệ Lý Trường Thanh.
Họ đều biết quanh đây có thể có rất nhiều tay bắn tỉa, nhưng không ai trốn tránh cả.