Trên tầng cao nhất của toà nhà ba ngàn mét.
Tam Nguyệt giữ lại áo choàng bị gió thổi bay của mình, gió ở đây lớn đến mức con quạ đen còn không thể đứng vững trên vai nàng, chỉ có thể bám chặt vào áo để không bị thổi bay.
Tam Nguyệt tiếp tục nói:
“Gió to thế này mà không hề bắn trượt phát nào trong vòng 2600 mét, trên thế giới có một tay bắn tỉa như vậy, chỉ sợ toà án cấm kỵ sẽ phải bận rộn rồi.”
Ý là sẽ có rất nhiều siêu phàm giả chết dưới súng ngắm.
Lý Đông Trạch nghe vậy thì đột nhiên hỏi:
“Ngươi không muốn thu nhận hắn sao?”
Tam Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn:
“Toà án cấm kỵ có nguyên tắc của mình, chúng ta chỉ lấy siêu phàm giả sắp chết già, hoặc đã chết thôi.”
“Nguyên tắc này có từ bao giờ vậy?”
Lý Đông Trạch hỏi.
“Không biết từ đời nào nữa.”
Tam Nguyệt nói:
“Ta cảm thấy nguyên tắc này rất tốt, có thể giới hạn chúng ta được thu nhận cái gì, không thể nhận cái gì. Nếu như không có nguyên tắc này, tà án cấm kỵ có thể thu nhận bất kì siêu phàm giả nào mà mình muốn. Ngươi cướp tài nguyên của ta, ta có thể giả vờ làm chính nghĩa để thu nhận ngươi. Ngươi cướp danh lợi của ta, ta cũng có thể giả vờ làm chính nghĩa thu nhận ngươi.”
“Toà án cấm kỵ tồn tại vì loài người, vì để kiềm chế tốc độ sinh trưởng của khu cấm kỵ, trong lòng đám quạ đen còn có lòng tin rằng những chuyện này tốt với chúng ta. Nếu như không có nguyên tắc đó, toà án cấm kỵ sẽ bị dính vào danh lợi thế tục, lòng tin của mỗi quạ đen cũng không còn đơn giản nữa.”
Mọi người đều gọi thành viên của toà án cấm kỵ là quạ đen, mà họ cũng chấp nhận cái tên này.
Toà án cấm kỵ có điều kiện quyết định việc thu nhận rất nghiêm khắc, nhất định phải dựa vào vật cấm kỵ nào đó để đưa ra quyết định cho người chết già, sau đó phải để toà án cấm kỵ giám thị, chờ đợi cái chết tự nhiên.
Cho nên, thật ra đám quạ đen chỉ thu nhận người đã chết thôi.
Cũng chính vì như thế, mới có cảnh tượng kì lạ: toà án cấm kỵ đi lại trên chiến trường đang có hai bên đánh nhau mà không hề bị tấn công.
Bởi vì quạ đen có nguyên tắc của quạ đen.
Trên thực tế, nếu như không có toà án cấm kỵ, có lẽ hơn mười thành phố, bao gồm thành phố số 18, thành phố số 1, thành phố số 7 đã sớm biến thành khu cấm kỵ rồi.
Tam Nguyệt nhìn Lý Đông Trạch:
“Nhìn phản ứng của ngươi, ta luôn cảm thấy có lẽ ngươi biết tay bắn tỉa này.”
“Không biết.”
Lý Đông Trạch lắc đầu.
“Hiểu rồi, ngươi vẫn không biết nói dối trước mặt ta như trước kia. Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật, toà án cấm kỵ có nhiều bí mật lắm, cũng không thiếu bí mật này đâu.”
Tam Nguyệt lạnh nhạt nói:
“Cho nên đó là một người mà ngươi cần bảo vệ, là người thừa kế đời sau của Kỵ Sĩ sao?”
“Ta đã nói là không biết rồi mà.”
Lý Đông Trạch nhíu mày, sau đó lấy đồng hồ bỏ túi từ trước ngực ra.
“Không cần nghĩ cách chuyển đề tài đâu, ngày mai có mưa.”
Tam Nguyệt nói, lại nhìn về phía cao ốc Kim Mậu, không nhắc đến thân phận của Khánh Trần nữa:
“Rốt cuộc tay bắn tỉa cũng có giới hạn cao nhất của mình, những chiến sĩ gen cấp B kia không có tay bắn tỉa che chở, hẳn là sẽ không ngừng lẩn tránh đường đạn giống Lý Trường Thanh trước kia. Như vậy, nếu muốn bắn trúng họ, rất có thể sẽ bắn nhầm cả Trường Thanh, dù sao cần hai giây đạn mới đến khoảng cách 2000 mét được, dù là người giỏi tính toán cũng không thể phán đoán một cao thủ cấp B ở đâu hai giây sau.”
Trước đó, sở dĩ tay bắn tỉa của gia tộc Jindai có thể nổ súng là vì tám tên cao thủ đã giới hạn hành động của Lý Trường Thanh trong phạm vi rất nhỏ rồi, họ có cách phối hợp rất ăn ý.
Nhưng Lý Trường Thanh chỉ có một mình, nàng không có cách nào khóa chặt vòng chiến.
Giống như Tam Nguyệt nói.
Sau khi Khánh Trần giết chết tất cả tay bắn tỉa đã chuyển họng súng về phía chiến trường.
Hắn muốn tiếp tục ám sát chiến sĩ gen cấp B, nhưng lúc này tất cả chiến sĩ gen cấp B đều bắt đầu lẩn tránh đường đạn, di chuyển cực nhanh.
Họ không ngừng thay đổi vị trí, dù làm thế sẽ bỏ lỡ cơ hội tấn công Lý Trường Thanh.
Khánh Trần gần như không thể bắn trúng họ mà không bắn nhầm Lý Trường Thanh được.
“Ngươi cảm thấy hắn sẽ làm thế nào? Lúc này tay bắn tỉa đó sẽ rất lúng túng, đúng là hắn chọn một khoảng cách rất có lợi cho mình, hắn bắn được người khác, người khác không bắn được hắn, nhưng khoảng cách quá xa sẽ khiến đường đạn quá dài.”
Lý Đông Trạch bình tĩnh phân tích.
“Sao ta biết được, ta đã bắn tỉa bao giờ đâu.”
Tam Nguyệt vừa vuốt lông quạ đen sáu mắt trên vai, vừa trả lời.
Chỉ là lúc này, Khánh Trần không tiếp tục nổ súng vào trong chiến trường nữ mà nâng họng súng lên, giống như muốn bắn lén những ngôi sao trên trời vậy.
---
KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước.