Không những thế, người hoang dã đứng đầu đột nhiên dừng lại rồi giơ tay về phía rừng cây, sau đó 6 chiếc xe việt dã rách nát lập tức lao ra từ trong đó!
Bọn Tôn Sở Từ đều không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, hóa ra những người hoang dã còn mai phục rất nhiều người trong rừng cây!
Nếu họ không có âm mưu gì thì tại sao phải mai phục nhiều người như vậy!
Mãi đến tận bây giờ, mọi người mới mới tin vào phán đoán của Khánh Trần. Hóa ra lúc trước đội trưởng của họ cũng nhận ra âm mưu này nên mới kiên quyết như vậy.
Trên xe Pickup, Đoàn Tử lặng lẽ quay sang nhìn Khánh Trần rồi thầm tự nhủ, hóa ra lúc trước nàng đã trách nhầm đối phương.
Tôn Sở Từ ngồi trên hàng ghế sau hỏi:
"Chúng ta sẽ chạy khỏi đây sao?"
"Không.”
Khánh Trần thoáng nhìn bình xăng:
"Dù chúng ta muốn chạy cũng không thể chạy xa được, chiếc xe này chỉ có thể chạy thêm nhiều nhất 50 cây số nữa là sẽ hết dầu, mọi người ngồi vững."
Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng đạp phanh, sau đó lập tức mở cửa nhảy khỏi xe.
Tôn Sở Từ vừa định xuống xe theo thì Khánh Trần đã đạp một cú lên cửa xe chỗ hắn, khiến hắn bị đẩy vào trong xe.
Khánh Trần vừa cầm súng tự động vừa bình tĩnh nói:
"Ngồi yên ở trong xe."
Khoảng cách giữa hắn và những người hoang dã đó đã là 400 mét.
Đây là một khoảng cách rất vi diệu, vì ở khoảng cách này, hắn có thể dễ dàng bắn trúng người hoang dã, nhưng những người hoang dã đó lại khó có thể bắn trúng hắn.
Đối với những người tinh thông súng ống, khoảng cách chính là điều kiện quan trong nhất quyết định một cuộc chiến.
Một giây sau, Tôn Sở Từ nói vào bộ đàm:
"Tất cả ngồi im trên xe."
Sau đó, hắn và Đoàn Tử ngồi trên xe lặng lẽ nhìn thiếu niên đó bóp cò súng.
Những viên đạn bắn ra với tần suất rất cao, như thể thiếu niên đó không cần nhìn cũng biết mục tiêu cần nhắm bắn ở đâu vậy.
Tiếng súng to đến mức mọi người đều tưởng ai đó đang đánh trông bên tai.
Vì chiếc xe mà Tôn Sở Từ đang ngồi đưa lưng về phía những người hoang dã đó, nên hắn phải quay người lại rồi nằm nhoài lên ghế dựa mới có thể quan sát trận chiến phía sau.
Hắn muốn xem Khánh Trần có bắn trúng những người hoang dã đó không.
Nhưng vừa quay ra sau, hắn đã thấy xe của những người hoang dã đó đang đi siêu vẹo, mỗi phát súng mà Khánh Trần bắn ra đều khiến một người hoang dã trên xe phun ra máu tươi.
Có một số người hoang dã định nhô đầu ra bắn trả, nhưng vì xe của họ đang không ngừng lắc lư nên những người đó không thể nào bắn trúng Khánh Trần được.
Hơn nữa, những người đó còn chưa bắn đến phát súng thứ hai đã bị Khánh Trần bắn chết, chẳng ai có cơ hội bắn trúng hắn cả.
Chỉ khoảng mười giây sau, tất cả xe việt dã đều ngừng lại, có lẽ những người hoang dã trên đó đều chết hết.
Khánh Trần không nói gì mà từ từ tiến lại gần đoàn xe việt dã, căn cứ vào trí nhớ về vị trí những người ngồi trên xe, hắn có thể chắc chắn có hai người hoang dã vẫn chưa chết, nhưng vì chiếc xe đó ngăn cản tầm bắn của hắn, nên hắn mới không thể giải quyết được đối phương.
Tôn Sở Từ vừa thấy Khánh Trần lại gần đoàn xe kia thì vội bảo những người khác xuống xe đi theo.
Trong mắt của những người du hành ở đây, bóng lưng Khánh Trần vững như bàn thạch, từ lúc tiếng súng ngừng đến giờ, khẩu súng trên tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó.
"Đừng đi theo ta, ở đó vẫn còn 2 người chưa chết.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng có thể tìm được góc độ có thể bắn trúng đối phương, sau đó hắn đưa tay bóp cò súng.
Khánh Trần buông súng xuống rồi thở phào nhẹ nhõm, trong thời tiết lạnh lẽo như bây giờ, mỗi hơi thở của hắn đều biến thành những luồng hơi nước trắng xóa.
Hắn quay đầu cười nói với bọn Đoàn Tử:
"Đi xem xem có chiến lợi phẩm gì không. Yên tâm, không có nguy hiểm gì nữa đâu."
Tôn Sở Từ không nói gì mà chạy về phía đoàn xe phía xa, mục tiêu của hắn chính là 2 chiếc lồng chim đặt trên thùng xe.
Nhưng khi hắn lật tấm vải đen ra, bên trong hai chiếc lồng lại không có bất cứ con vật gì cả.
Khánh Trần thấy thế thì nói:
"Có phải những người hoang dã này muốn dùng chim ưng để đổi lấy kháng sinh của các ngươi không?"
Tôn Sở Từ cũng không thèm giấu giếm thêm nữa:
"Đúng thế."
"Trong số bảy người lúc đầu có hai người đang bị bệnh rất nặng, rất có thể vì khu trại của họ đang có bệnh dịch gì đó nên những người này mới cần đổi lấy kháng sinh để chữa trị.”
Khánh Trần nói:
"Nhưng vì không thể tìm được chim ưng các ngươi cần nên họ mới không thể làm giao dịch với các ngươi."
Chim ưng đâu phải loài dễ bắt, lúc trước người của Tần gia còn phải lang thang trong hoang dã hơn hai tháng mã vẫn không thể tìm thấy chút bóng dáng của Diêu Chuẩn.
Những người hoang dã này đều biết, nếu không có chim ưng, thợ săn hoang dã sẽ không đưa thuốc kháng sinh cho họ, nên họ mới phải đi cướp.
Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ:
"Trong những lần giao dịch trước, có phải các ngươi đều lấy thuốc trên xe ngay trước mặt họ không?"