Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 911: Tiền Thưởng 1




Tôn Sở Từ gật đầu.

Khánh Trần cười nói:

"Lần sau nhớ rút kinh nghiệm, trước khi đến chỗ giao dịch, các ngươi chỉ cần chôn thuốc xuống một chỗ nào đó, khi nào các ngươi lấy được thứ mình muốn thì mới nói chỗ chôn cho những người đó biết, nếu họ biết chắc các ngươi để thuốc ở trên xe, sớm muộn gì các ngươi cũng gặp nguy hiểm. Đương nhiên, biện pháp an toàn nhất là các ngươi có thể nâng cao khả năng bảo vệ bản thân."

Thật ra lí do để một người nảy sinh ý nghĩ giết người rất đơn giản, có thể do hắn đang đói mà ngươi lại có bánh trên tay, cũng có thể vì hắn đang bị bệnh mà ngươi lại có rất nhiều thuốc.

Lí do chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lúc này, Tôn Sở Từ đã kiểm tra xong tất cả những chiếc xe ở đây, sau đó hắn sai người lấy hết súng của người hoang dã, cuối cùng chụp ảnh làm bằng chứng.

Hắn nói với Khánh Trần:

"Ở thành phố số 10, chỉ cần thợ săn hoang dã giết được một người hoang dã là có thể dễ dàng kiếm được 5000 tệ, ở đây có mười bảy người hoang dã, tương đương với 85.000 tệ...Sau khi đi lĩnh thưởng, chúng ta sẽ chuyển cho ngươi 80.000 tệ."

Khánh Trần sửng sốt, lúc trước hắn đã biết người hoang dã cũng là một trong những mục tiêu của các thợ săn hoang dã, cũng giống như mục tiêu mà của những buổi thu săn do người tập đoàn dẫn đầu không phải dã thú, mà chính là người hoang dã.

Nhưng hắn còn không biết, hóa ra từ trước đến nay thợ săn hoang dã còn có thể dùng mạng sống của người hoang dã để đổi lấy tiền!

Hơn nữa, giá tiền mỗi sinh mạng còn rất rẻ.

Khánh Trần cười nói với Tôn Sở Từ:

"Bận rộn nửa ngày mà các ngươi chỉ lấy có 5000 tệ thôi sao, sao lại cho ta nhiều như vậy?"

Tôn Sở Từ nghiêm túc nói:

"Chẳng phải ngươi mới là người giết tất cả những người ở đây sao, chúng ta còn đang nợ ngươi ơn cứu mạng, hơn nữa chuyện vừa rồi chúng ta đâu làm gì, 5000 đã là nhiều rồi."

Nếu không phải vì bây giờ họ quá khó khăn thì có lẽ họ sẽ không lấy 5000 tệ này.

Khánh Trần cười nói:

"Chẳng phải các ngươi mới là người cứu ta sao."

Tôn Sở Từ nói:

"Với năng lực của ngươi, dù chúng ta không cho ngươi đi nhờ xe thì ngươi cũng không sao cả."

Lúc này Tôn Sở Từ mới hiểu, người có năng lực như Khánh Trần sao có thể bị người khác đuổi xuống xe, có ai dám đuổi hắn xuống xe sao?

Cho nên cái cớ mà Khánh Trần nói với họ lúc trước chỉ là bịa đặt mà thôi.

Nhưng mỗi khi Tôn Sở Từ nhớ lại cảnh đối phương nằm nhoài trên đường rồi vươn tay về phía họ, hắn đã không còn gì để nói nữa rồi….

Lúc đó đối phương đang làm gì vậy? Chẳng lẽ lúc đó đối phương chỉ định trêu đùa họ thôi sao?

Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ rồi lắc đầu:

"Không sao, các ngươi cứ lấy hết số tiền đó đi, coi như đó là tiền lộ phí ta trả các ngươi. Nếu có số tiền đó thì chẳng phải sau này các ngươi sẽ không phải mạo hiểm giao dịch với người hoang dã như hôm nay sao."

Tôn Sở Từ sửng sốt:

"Chúng ta sẽ không làm thế."

Khánh Trần tiếp tục nói:

"Bây giờ cục quản lý xuất nhập cảnh không cho phép mang thuốc kháng sinh ra khỏi thành phố, thợ săn hoang dã bình thường sao có thể mang nhiều thuốc kháng sinh đến hoang dã như các ngươi, chắc chắn các ngươi đều là người du hành, số thuốc kháng sinh này cũng đến từ thế giới ngoài đúng không?"

Bọn Đoàn Tử vừa nghe thấy hắn nói thế đã lập tức trở nên cảnh giác, có lẽ vì hắn đã nói ra bí mật lớn nhất của họ nên những người này mới làm như vậy.

Khánh Trần cười nói:

"Yên tâm, ta sẽ không báo cáo các ngươi. Tuy ta là người ở thế giới trong nhưng ta không có ác ý gì với người du hành."

Tôn Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mạng của người du hành còn đáng tiền hơn nhiều so với mạng của người hoang dã.

Khánh Trần đi lên xe:

"Đừng quên lục thật kĩ xe của họ, dù sao thì thứ các ngươi cần nhất bây giờ chính là súng ống đạn dược."

Tôn Sở Từ, Đoàn Tử vừa nghe thấy thế đã lập tức đỏ mặt, vì họ biết, Khánh Trần đã đoán được tình cảnh bây giờ của họ.

Sau khi Khánh Trần đi lên xe, Đoàn Tử mới thì thầm với Tôn Sở Từ:

"Học trưởng, vừa rồi ta đã kiểm tra, thiếu niên này bắn tổng cộng 13 phát súng, nhưng lại có tất cả 17 cái xác của người hoang dã, nên ta nghĩ thân phận của hắn không tầm thường, rất có thể là một nhân vật lớn nào đó của liên bang..."

Tôn Sở Từ trầm tư cúi đầu, khẩu súng mà hắn đưa cho Khánh Trần là loại 7.62 li.

Ai cũng biết loại đạn này dù có bắn trúng thì cũng khó có thể xuyên qua cơ thể được. Hơn nữa, phía sau mỗi người hoang dã đều có ghế dựa, sao hắn có thể bắn chết hai người trong một phát súng được.

Sau khi kiểm tra vết thương trên những người hoang dã, hắn phát hiện có 4 người hoang dã chết do bị đạn sượt qua động mạch.

Khánh Trần đã nhắm bắn kiểu gì đó để những viên đạn sượt qua động mạch chủ trên cổ người hoang dã phía trước, sau đó viên đạn mới cắm thẳng vào cơ thể người hoang dã phía sau.

Nếu chỉ một người hoang dã bị cắt động mạch thì còn có thể coi là trùng hợp, nhưng nếu có những bốn người chết kiểu này thì sao có thể là trùng hợp được!

Hắn bắn kiểu gì vậy?!

Đoàn Tử bổ sung một câu:

"Học trưởng, hắn họ Khánh."

Rất ít người ở thế giới trong mang họ Khánh.

Sau đó, học trưởng quay đầu nhìn thiếu niên trên xe thì phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười của hắn vẫn sạch sẽ như vậy.