Một giờ trôi qua, Khánh Trần vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đối diện Diêm Xuân Mễ, chẳng hề nói một câu nào.
Diêm Xuân Mễ nhìn thoáng qua thời gian, chỉ còn 4 giờ nữa là đến 2 giờ sáng, không phải ông chủ này định ngồi im lặng như thế đến lúc đó chứ?
Vậy thì nặng nề quá!
Nàng nghiêm túc đánh giá ông chủ mới này, luôn cảm thấy ông chủ mới cực kì trầm ổn, một sự trầm ổn không thuộc về độ tuổi này.
Giống như một người đã phải chịu đựng rất nhiều cô độc nên cũng bắt đầu hưởng thụ cô độc.
Ngay lúc nàng gần như cho rằng Khánh Trần đã ngủ, Khánh Trần bỗng nhiên mở mắt hỏi:
“Trong cục tình báo trung ương Liên Bang có người của Khánh thị không?”
“Có.”
Diêm Xuân Mễ cười nói:
“Ta còn biết có hơn chín mươi người cơ, nhưng ngài cũng đừng tin họ vì họ là người của Khánh thị…Là ta lo thừa, ngài sẽ không tin họ.”
Ảnh tử Khánh thị thừa nhận nàng là người một nhà mà còn không được, huống chi là những người chỗ tình báo kia?
Diêm Xuân Mễ đột nhiên cảm thấy thật ra như vậy cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị cấp trên ngu xuẩn làm mệt chết.
Khánh Trần suy nghĩ, bây giờ quyền lực thực sự của hắn đến từ thân phận gián điệp của Mật Điệp Ti, có thể điều động mười hai thành viên dưới tay mình, cùng với tổ chức mà thành viên nắm trong tay.
Mà thanh tra cục tình báo trung ương Liên Bang chỉ là một thân phận để tiện cho hắn làm việc bên ngoài mà thôi.
Khánh Trần đứng dậy:
“Lát nữa ta phải đến đâu báo cáo?”
Diêm Xuân Mễ nói:
“Quán bar Tiêu Đường phía bắc đường Ngưng Bích.”
Khánh Trần hỏi:
“Là quán bar 3D Tiêu Đường có một cốc bia ở cổng?”
Diêm Xuân Mễ sửng sốt:
“Ông chủ biết chỗ đó? Chẳng lẽ cơ sở của Mật Điệp Ti ở khu thứ năm đã bị lộ?”
“Ngẫu nhiên đi qua thôi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Vậy lát nữa gặp ở quán bar Tiêu Đường.”
Nói rồi hắn đi ra khỏi phòng, để Diêm Xuân Mễ ở trong phòng một mình.
Diêm Xuân Mễ gọi điện cho ảnh tử tiên sinh lần nữa:
“Tiên sinh, ông chủ mà ngài lựa chọn cho tổ 2 lần này cẩn thận quá. Ngay cả việc báo cáo cũng phải chia ra hành động, tập trung ở quán bar Tiêu Đường.”
Ảnh tử nhẹ nhàng cười nói:
“Không phải như thế rất tốt sao. Nói không chừng thói quen này của hắn có thể dẫn dắt tổ 2 các ngươi đến khi về hưu đấy.”
Diêm Xuân Mễ ngẫm nghĩ:
“Đúng là chuyện tốt.”
Khánh Trần đi qua hành lang dài dằng dặc, nhưng hắn còn chưa kịp ấn thang máy đã thấy thang máy trực tiếp mở ra.
Bên trong là một người phụ nữ mặc áo len cao cổ màu đỏ, đi một đôi giày tuyết, đeo khăn quàng cổ, kính râm, mũ len kít mít.
Một màn này quen thuộc biết bao.
Quần áo trên người người phụ nữ này giống với Diêm Xuân Mễ như đúc.
Khánh Trần nhíu mày, hắn lấy súng ngắn ra chỉ vào gáy đối phương, hỏi:
“Còn tới nữa à?”
Người phụ nữ kia sửng sốt nửa ngày, lập tức khóc thành tiếng:
“Có phải ngươi nhận nhầm người rồi không?”
Nói rồi người phụ nữ tháo kính râm và khăn quàng xuống để lộ khuôn mặt. Khánh Trần ngây người, hắn đã từng thấy khuôn mặt của đối phương trên bầu trời 3D, trên thân đoàn tàu bay không chỉ một lần.
Đây mới thật sự là minh tinh hạng A của Liên Bang.
Khánh Trần bỗng nhận ra được mục đích chính mà ảnh tử bảo Diêm Xuân Mễ tới gần gián điệp mới là mình.
Mà người phụ nữ kia ăn mặc giống với minh tinh như đúc, có vẻ là cái bẫy thứ nhất, món quà gặp mặt đầu tiên mà ảnh tử tiên sinh đào cho mình sau khi vào thành phố số 10, để mình sinh ra một sự hiểu nhầm nào đó theo bản năng.
Sau đó xem minh tinh thật sự sống trong toà nhà này là nhân viên tình báo.
Thậm chí Khánh Trần có thể tưởng tượng ra lúc này ảnh tử Khánh thị đang nấp trong góc tối nào đó, nhẹ nhàng cười nói: Thú vị.
Hắn thầm thở dài, khó trách Lý Trường Thanh, Lý Tu Duệ đều nói vị ảnh tử này thích trêu chọc người, không sai chút nào.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠