Khánh Trần đứng trong hành lang, trong tay là khẩu súng đen ngòm.
Ánh sáng trắng bên ngoài chiếu qua những ô cửa kính trên tường rồi phản xạ lên nền nhà, bầu không khí giữa hai người càng lúc càng lúng túng.
Người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn chỉ khoảng 20 tuổi, làn da trắng nõn, tuy đối phương đang khóc, nhưng đôi mắt hồng hồng đó nhìn vẫn rất xinh đẹp…..
Vì ngành mĩ phẩm dưỡng da ở thế giới trong phát triển đến mức có thể khiến người đã 40 tuổi nhìn như người hơn 20 tuổi nên hắn không thể căn cứ vào khuôn mặt đối phương để đoán tuổi tác của nàng được.
Trên tay đối phương không có bất kỳ vết chai nào, hành động của nàng cũng không có gì bất thường.
Khi bước đi, thường thì chỉ có tay người bình thường mới đung đưa theo cơ thể, còn tay của những sát thủ được huấn luyện bài bản sẽ buông thõng bên người.
Đây chính là phản xạ của họ, chỉ khi để tay như vậy thì tốc độ rút súng mới nhanh nhất, khả năng sống sót cũng cao hơn.
Cho dù họ có cố ý vung tay như người bình thường thì động tác cũng không thể tự nhiên như người thường được.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Khánh Trần bỗng rung lên, hắn nhìn lướt qua màn hình, là thủ lĩnh ảnh tử vừa gửi cho hắn một tin nhắn:
"Thú vị."
Quả nhiên, có lẽ vì đối phương cảm thấy một mình hắn thấy thú vị không vui lắm nên mới nhắn cho hắn thế này.
Khánh Trần thoáng nhìn camera giám sát trong góc thang máy, có lẽ bây giờ đối phương đang đứng ngay sau chiếc camera kia, nhìn chằm chằm những gì hắn đang làm.
Chỉ là bây giờ hắn đang nghĩ đến một chuyện khác, lúc trước Lý Trường Thanh từng nói thủ lĩnh ảnh tử rất thích dùng các trò chơi để hoàn thành những việc hắn muốn.
Vậy mục đích trò này của đối phương là gì?
Chẳng lẽ hắn muốn mình gây ấn tượng với người phụ nữ này ngay lần đầu gặp mặt? Hay đây chỉ là một trò chơi đơn thuần mà thôi?
Người phụ nữ đó rưng rưng nước mắt nhìn Khánh Trần:
"Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?!"
Khánh Trần thở dài rồi nói:
"Thật xin lỗi, ta nhận lầm người."
Nàng run rẩy nói:
"Nếu ngươi tha cho ta, ta cam đoan sẽ không báo cảnh sát."
"Cảm ơn.”
Sau đó Khánh Trần đi lướt qua người đối phương rồi bước vào thang máy, bình tĩnh nhấn mấy lần nút đóng cửa.
Nếu không phải Khánh Trần còn đủ tỉnh táo thì có lẽ nút đóng cửa đã nát rồi.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Khánh Trần lập tức gọi điện thoại cho thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị:
"Ngài chơi có vui không?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy bản mặt bình tĩnh của ngươi là ta lại cảm thấy rất khó chịu, hiếm khi mới thấy ngươi bối rối như thế này, thật thú vị."
"Ngài có ý gì?"
Khánh Trần không hiểu.
"Đương nhiên vì vui vẻ rồi.”
Thủ lĩnh ảnh tử hăng hái hỏi ngược lại hắn:
"Chẳng lẽ còn lí do nào quan trọng hơn lí do này sao? Làm gì có!"
Khánh Trần vừa bước ra khỏi thang máy vừa thở dài, chẳng lẽ thủ lĩnh ảnh tử bảo mình đến thành phố số 10 chỉ để làm trò cười cho đối phương?
Thiếu niên bước ra khỏi cao ốc, sau đó đứng lặng ngắm nhìn cảnh thành phố Cyberpunk tráng lệ trước mặt.
Ngay trước mặt hắn chính là những dãy đèn neon sặc sỡ đủ màu sắc, trên đầu hắn là đám mây ba chiều đang trôi nổi lơ lửng, phía cuối con phố là những con cá voi đang bơi, nhìn từ xa, cơ thể đàn cá voi thoát ẩn thoát hiện như đang bơi giữa tầng mây.
Con ngươi thiếu niên dần thu hẹp lại, những biển quảng cáo sặc sỡ trên các cao ốc, linh kiện máy móc trên cơ thể những người đi đường, tất cả dần hiện lên trong đầu hắn.
Thủ lĩnh ảnh tử tò mò nói:
"Ngươi đứng ở chỗ làm gì, sao không đi tiếp đi? Đúng rồi, cơ cấu quyền lực trong Mật Điệp ti rất đơn giản. Chức vị bây giờ của ngươi là gián điệp bí mật, 12 người dưới trướng ngươi gọi là Diêu Chuẩn. Họ đều là những người được ta tỉ mỉ lựa chọn cho ngươi, ngươi phải dùng họ cho tốt."
Khánh Trần không nói gì.
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Ngươi cứ yên tâm gia nhập Mật Điệp ti, sau này sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi đâu...A?"
Lúc ày, thủ lĩnh ảnh tử bỗng phát hiện ra một việc. Vị trí mà Khánh Trần vừa đứng lúc trước đã không còn ai, khuôn mặt hắn đã biến mất hoàn toàn trên tất cả camera giám sát. Như thể hắn có năng lực gì đó có thể biến bản thân thành một giọt nước, sau đó ẩn mình vào bể nước trước mặt.
Thật ra không phải vì Khánh Trần thay đổi khuôn mặt, mà vì bây giờ hắn đang đi trong những góc chết của tất cả camera giám sát trên đường, nên thủ lĩnh ảnh tử mới không thể tìm thấy hắn.
Hắn đang muốn chứng minh cho ảnh tử chứng minh thấy, dù đối phương có thần thông quảng đại đến mức nào thì hắn vẫn có thể tìm ra cách thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
"Ta ngày càng thấy thú vị, tuy ta rất thích khống chế, nhưng ngươi không biết ta còn thích khám phá một tương lai không chắc chắn hơn sao.”
Sau đó thủ lĩnh ảnh tử ngắt điện thoại.