Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 943: Tổ Chức Tình Báo Của Khánh Trần 1




Nghe nói rất lâu trước đây khu 1 từng rất đoàn kết.

Tuy lúc đó cũng có nhiều tổ như bây giờ những mọi người vẫn phá án cùng nhau, tất cả tù nhân cũng bị giam một chỗ.

Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác xa ngày xưa, mọi người đều chỉ lo làm việc của tổ mình, ngay cả nhưng tù phạm bị bắt vào đây cũng bị chia ra giam giữ trong nhà giam của từng tổ, thậm chí họ còn cấm những người tổ khác lại gần nhà giam của tổ mình…

Dương Húc Dương lôi Lý Mạnh Lâm từ trong ngục giam bí mật của tổ 7 ra ngoài.

Người đàn ông trung niên mập mạo không dám làm gì phản kháng mà run rẩy đi theo Dương Húc Dương đến trước cửa phòng làm việc của thanh tra, nhưng ngay khi cửa phòng làm việc mở ra, Lý Mạnh Lâm bỗng quỳ xuống.

Hắn vẫn còn nhớ, mấy ngày trước, chính thiếu niên này đã trà trộn vào một nhóm thợ săn hoang dã để lặng lẽ vào thành phố số 10.

Lúc đó hắn vừa nhìn thấy thân phận thanh tra của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA hiển thị trên máy quét thẻ đã lập tức chạy lại nịnh nọt đối phương. Nhưng không ngờ chỉ mấy chỉ mấy ngày sau, chính hắn lại rơi vào tay đối phương!

Có phải vì đối phương biết chuyện hắn cắt xén tiền thưởng của Tôn Sở Từ nên mới bắt hắn không?

Lý Mạnh Lâm cũng không chắc nữa.

Lúc trước hắn chỉ biết sự khủng bố của khu 1 thông qua những tin đồn, nhưng mãi đến khi quỳ gối ở đây, hắn mới hiểu khu 1 khủng bố đến mức nào.

Lúc này, Dương Húc Dương vừa thấy cửa mở ra đã lập tức báo cáo với Khánh Trần:

"Ông chủ, Lý Mạnh Lâm đã khai tất cả những gì hắn biết về vụ án buôn lậu."

Khánh Trần gật đầu, sau đó cười nói với Lý Mạnh Lâm:

"Có lẽ chúng ta cũng tính là có quen biết đúng không, đội trưởng đội bảy."

Bây giờ Dương Húc Dương đang cảm thấy rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Khánh Trần cười. Từ lúc Khánh Trần nhận chức ở đây đến giờ, hắn còn chưa thấy đối phương cười bao giờ, thậm chí lúc trước hắn còn nghĩ đối phương không biết cười nên mới không cười.

Khánh Trần nhìn Dương Húc Dương:

"Ngươi đi nghỉ ngơi một lúc, sau đó đi thay ca cho những người khác, ta muốn tâm sự với Lý đội trưởng một lúc."

"A, được rồi.”

Dương Húc Dương xách Lý Mạnh Lâm vào văn phòng, bước ra ngoài rồi đóng của phòng lại.

Nhưng Dương Húc Dương lại không đi ăn cơm ngay mà đứng canh gác trước cửa phòng. Nếu hắn không đứng đây thì rất có thể sẽ có người vô tình nghe được cuộc trò chuyện bí mật giữa ông chủ và Lý Mạnh Lâm.

Khánh Trần nhìn Lý Mạnh Lâm:

"Đứng lên đi, đừng quỳ nữa. Yên tâm, hôm nay chúng ta đến bắt ngươi là vì có người khai ra tên ngươi, chứ không phải vì ta muốn trả thù chuyện hôm đó."

Lý Mạnh Lâm vẫn run rẩy nằm trên như cũ, xem ra những lời hắn vừa nói vẫn không thể thuyết phục đối phương.

Khánh Trần cười nói:

"Nếu ta thật sự muốn trả thù ngươi thì còn cần gì mang ngươi đến tận khu 1, chẳng qua hôm nay ngươi chỉ bị ngộ thương thôi."

Rõ ràng câu nói vừa rồi rất đáng sợ nhưng không hiểu sao, câu nói đó lại có thể thuyết phục Lý Mạnh Lâm.

Đúng vậy, nếu người ở khu 1 muốn trả thù một tên quan chức quèn như hắn thì cần gì phải mang đến tận đây?

Hắn cẩn thận từng li từng tí đứng dậy:

"Ngài muốn ta làm gì?"

Khánh Trần cười híp mắt nói:

"Nhưng ta cũng không ngờ ngươi lại khai nhận nhanh như vậy."

Vừa thấy Khánh Trần nói thế, Lý Mạnh Lâm đã lập tức quỳ xuống:

"Xin trưởng quan tha cho ta một mạng!"

"Đứng lên đứng lên.”

Lúc này Khánh Trần mới nói vào trọng điểm:

"Ta sẽ tạm thời niêm phong chứng cứ và khẩu cung của ngươi, nên ngươi không cần lo."

Lý Mạnh Lâm ngẩng đầu lên:

"Trưởng quan, ngài muốn làm gì?"

Những người có thể lăn lộn đến chức vị này như hắn đều không phải kẻ ngốc. Chỉ cần nghe mấy câu vừa rồi của Khánh Trần là hắn có thể chắc chắn đối phương có mục đích gì đó.

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi ghi chép lại tất cả thông tin về loại xe và biển số đội xe của các tập đoàn ra vào phố số 10. Ta nghĩ có lẽ chuyện này sẽ không làm khó được ngươi đâu nhỉ. Ngoài ra, nếu ta muốn cho một số người vào thành phố, có lẽ sẽ cần Lý đội trưởng dàn xếp một chút."

Lý Mạnh Lâm vội vàng vỗ bộ ngực cam đoan:

"Không có vấn đề gì! Ta cam đoan sẽ hoàn thành tốt việc này!"

Chuyện này quá đơn giản, chẳng phải chỉ là ghi chép một chút thôi sao, so với tính mạng của hắn, chút công sức đó có là gì!

"Rất tốt, ngươi ra ngoài gọi Dương Húc Dương vào đây.”

Khánh Trần nói.

Sau khi Dương Húc Dương đi vào, Khánh Trần nói:

"Ngươi cho Lý đội trưởng một thân phận người liên lạc. Sau đó thả hắn đi, từ nay về sau hắn sẽ là người của chúng ta, các ngươi đừng làm hắn sợ."

Dương Húc Dương sửng sốt:

"Vâng! Ngài yên tâm!"

Khánh Trần yên lặng ngồi trong phòng làm việc.