Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 982: Mục Tiêu Đã Đến 1




Khánh Chuẩn bình tĩnh trả lời:

"Tuy khu 1 có quyền lực rất lớn nhưng ở đây lại không có cao thủ, bây giờ dù chúng ta có đi theo hắn cũng chẳng làm được gì. Thật ra ta khá bất ngờ với cách làm của thanh tra, nếu thanh tra của những tổ khác biết mình sẽ gặp nguy hiểm, chắc chắn họ sẽ mang theo vài người chết thay, xem ra ông chủ của chúng ta đối xử với cấp dưới không tệ chút nào."

"Có phải ngươi vẫn chưa tâm phục khẩu phục ông chủ? Nếu đã phục hắn thì sao ngươi còn gọi hắn là 'Thanh tra' mà không phải ông chủ như mọi người.”

Khánh Hoa nói.

Thường thì người ta sẽ dựa vào cách xưng hô của một người để phán đoán xem suy nghĩ trong lòng người đó như thế nào.

Khánh Chuẩn quay sang nhìn Khánh Hoa, sau đó nhếch miệng cười nói:

"Ai nói ta không phục? Chẳng lẽ ngươi định đổ oan cho ta sao."

Khánh Hoa không hỏi tại sao khi hai người áo đen vừa xuất hiện, Khánh Chuẩn đã nhận ra ngay thân phận của đối phương.

Rõ ràng hai người đó đều mặc áo choàng màu đen kín mít từ đầu đến chân. Hơn nữa, chỗ họ đang đứng còn cách đối phương ít nhất là vài trăm mét, vậy mà Khánh Chuẩn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra thân phận của đối phương.

Điều này nói lên thị lực của Khánh Chuẩn vô cùng tốt.

Mà phần lớn những kẻ có thị lực tốt trong Khánh thị đều là những người từng được thủ lĩnh ảnh tử ban cho Cảnh Sơn Trà.

Nghĩ đến đây, Khánh Hoa lại bắt đầu nghi ngờ về thân phận thật sự của Khánh Chuẩn.

Khánh Hoa bỗng nói:

"Chẳng lẽ chúng ta không đi theo ông chủ thật sao, chắc chắn đêm nay Jindai hoặc Kashima sẽ ra tay với hắn, nếu không sao quạ đen lại đến."

Vì ám sát bị coi như một hành động phá quy tắc, mà từ trước đến nay Jindai còn là tập đoàn thích dùng cách này nhất nên các tập đoàn khác mới có ấn tượng xấu với họ như vậy.

Vì sợ thanh danh của mình quá tệ nên Jindai đã ít dùng thủ đoạn này hơn, trừ khi phải đối phó với nhân vật lớn, nếu không thì họ sẽ không dùng đến cách này.

Tuy bây giờ Khánh Trần đã là thanh tra của một tổ ở khu 1, nhưng đây vẫn không phải chức vị gì quá to tát.

Cơ mà có lẽ vì năng lực mà Khánh Trần biểu hiện trong mấy ngày này quá kinh khủng nên Jindai mới quyết định dùng cách này.

Có thể vì Khánh Trần còn quá trẻ nên mọi người mới không quá chú ý đến hắn, nhưng chắc chắn Yamata dưới chương Jindai sẽ không nghĩ như vậy.

Họ không những không khinh thường mà còn càng coi trọng Khánh Trần hơn.

Nếu kẻ địch của họ là một lão già thì có lẽ họ không cần phải làm gì hắn, dù sao vài năm nữa hắn cũng sẽ chết.

Nhưng nếu họ để một thiếu niên mới 17 tuổi đã bộc lộ tài hoa như hắn tiếp tục thống trị khu 1 thì ai biết sau này hắn có thể phát triển đến mức nào nữa?

Lúc này, Khánh Chuẩn lại nói:

"Nếu họ không ám sát hắn thì nhất định cũng tìm cách nào đó để đả kích hắn một lần."

Từ trước đến nay trong các tập đoàn đều không thiếu những người có thể bộc lộ tài năng từ khi còn rất trẻ, nhưng cũng vì họ còn quá trẻ, tính cách lại khá nông nổi nên rất dễ bị các tập đoàn khác tìm cách đả kích tinh thần.

Sau khi chịu đả kích, mọi người đều nói mình sẽ đứng lên từ thất bại đó, nhưng đâu phải ai cũng đứng lên được?

Trong số những nhân tài mới nổi đó, hầu như chẳng có mấy ai có thể gượng dậy đươc.

Không chỉ những thiên tài trong tập đoàn, những vận động viên thiên tài cũng vậy, không cần biết tình cách lúc trước của họ như thế nào, nhưng sau khi thắng càng nhiều lần, cái tôi của họ ngày càng cao, tính cách cũng càng trở nên huênh hoang.

Nhưng chỉ cần gặp thất bại một lần, phong cách thi đấu của họ sẽ giảm mạnh, số lần giành chiến thắng cũng dần ít đi, cuối cùng sẽ biến mất khỏi công chúng.

Đây là một chiến thuật rất đơn giản, nhưng lại có thể mang liệu hiểu quả rõ ràng.

Khánh Chuẩn đi về phía kí túc xá:

"Ta đi ngủ đây."

Khánh Hoa nhìn theo bóng lưng hắn:

"Không được, ta sẽ mang vài người đi xem có giúp gì được không."

"Ngươi không sợ chết sao, ngươi nghĩ mình có thể làm gì?"

Khánh Chuẩn hăng hái hỏi.

"Vậy chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao.”

Sau đó, Khánh Hoa lập tức đi gọi bọn Dương Húc Dương theo, cuối cùng Khánh Chuẩn không đi theo, mà chỉ cười nhìn theo bóng lưng họ.

….

Trong cao ốc nào đó trên phố Phong Tình ở khu thứ năm.

Tiếng ca của các thiếu nữ trên con phố vang vọng vào trong nhà.

Ánh đèn neon ba chiều màu đỏ và vàng chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng khiến cả căn phòng dù không bật đèn cũng trở nên vô cùng rực rỡ.

Bên cạnh cửa sổ sát đất có mấy người đàn ông đang đứng nhìn chằm chằm vào con phố phía dưới.

Có một giọng nói bình tĩnh vang lên trong tai nghe:

"Mục tiêu đã đến. Chú ý, không được giết người được chọn đang đứng bên cạnh hắn. Chú ý, không được giết người được chọn đang đứng bên cạnh hắn. Chỉ cần đánh gãy hai chân đối phương rồi lập tức rút lui, nhất định phải để lại người sống."