"Tuân lệnh."
"Tuân lệnh."
"….."
Tai nghe vang lên giọng nói của hơn 10 người, điều này cũng đồng nghĩa với việc, trên phố Phong Tình đang có mười mấy tổ sát thủ của Jindai đang sẵn sàng đợi lệnh.
Những người này đến đây không phải để giết Khánh Trần, mà để đánh gãy chân hắn, nếu chuyện này thành công, chắc chắn Khánh Trần sẽ phải nằm trên giường dưỡng thương một thời gian. Không những thế, việc này sẽ là đả kích rất lớn đối với hắn.
Họ không muốn đối đầu với Khánh thị ngay lúc này nên mới dùng đến cách này.
Nhưng đúng lúc này lại có ai đó vừa cười vừa nói vào tai nghe:
"Chào các vị, mọi người vất vả rồi, đã muộn như vậy rồi mà các vị vẫn phải đi ám sát nhân viên tình báo của chúng ta."
Nghe đến đây, tất cả sát thủ đều run lên.
Những sát thủ đang đứng trước cửa sổ sát đất bỗng thấy Ám Ảnh Chi Môn hiện ra trước mặt họ, sau đó cánh cửa dần mở ra, một người trẻ tuổi bước ra.
Ngay khi hắn vừa bước ra, tất súng trên tay những sát thủ ở đây đều bay lên không trung như thể có thứ gì đang hút lấy chúng.
Sau khi bay lên không trung, những khẩu súng đó bắt đầu bay về phía người trẻ tuổi, tất cả họng súng đều chĩa về phía sát thủ.
Lúc này, người trẻ tuổi thần bí nhìn như một máy bay chiến đầu đang chĩa vũ khí về phía kẻ địch, khả năng điều khiển kim loại kết hợp với vũ khí hiện đại khiến hắn có thể biến bản thân thành một loại vũ khí sống vô cùng khủng bố.
Nhưng khẩu súng phía sau hắn như mấy trăm thanh kiếm trên chiếc ghế The Iron Throne trong Trò Chơi Vương Quyền.
Một tên sát thủ vội vàng nói vào tai nghe:
"Khánh Dã! Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị dùng Ám Ảnh Chi Môn đưa quân đội của hắn đến đây, rút lui!"
Nghe thấy thế, người trẻ tuổi tên là Khánh Dã cười nói:
"Ồ, hóa ra bây giờ ta nổi tiếng đến nỗi các ngươi chỉ cần nhìn mặt cũng có thể nói được tên ta sao, là ai tiết lộ cho các ngươi?!"
Người vừa bước ra khỏi Ám Ảnh Chi Môn không phải thủ lĩnh ảnh tử, thật ra đa phần mọi người đều không biết, vật cấm kỵ ACE-008 Ám Ảnh Chi Môn không những có thể mang chủ nhân của nó đi bất cứ đâu, mà còn có thể mang theo người khác.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc thủ lĩnh ảnh tử có thể mang theo quân đội dưới chướng hắn đến bất cứ đâu.
"Đây một cái bẫy.”
Có người nói vào tai nghe.
Bây giờ họ mới nhận ra một vấn đề, nếu Ám Ảnh Chi Môn có thể xuất hiện ở trong phòng thì chắc chắn thủ lĩnh ảnh tử đã từng đến đây, đồng nghĩ với việc hành động tối nay của họ đã bị lộ.
Khánh Dã nhìn những tên sát thủ đang luống cuống trước mặt, cười nói vào tai nghe:
"Đêm nay, mọi người cứ chơi thoải mái."
…
Vừa đến đầu phố, Khánh Trần đã lấy ra một chiếc kẹo que cho lên miệng, sau đó cười tủm tỉm nhìn Khánh Nhất, nhưng có vẻ lần này đối phương đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên cũng lấy ra một chiếc kẹo que .
Hai người hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Một lớn một nhỏ, nhìn cực kỳ hài hòa.
Nhưng khi hai người vừa bước vào phố Phong Tình, trong một căn phòng phía sau là cờ của một quán rượu bỗng vang lên tiếng súng.
Khánh Nhất sửng sốt, nhưng Khánh Trần lại vừa cười vừa nói:
"Không cần quan tâm mấy chuyện đó, chúng ta cứ đi tiếp là được."
Tiếng súng liên miên như thể trong những tòa nhà ở hai bên con phố đang xảy ra một cuộc chiến nảy lửa, nhưng họ lại chẳng thấy gì.
Nhưng Khánh Trần lại cảm thấy có gì đó là lạ, sao tiếng súng lại có thể dày đặc như vậy, nghe như thể có người mang cả bão kim loại vào tòa nhà đó vậy.
Tuy tiếng súng khá dày đặc nhưng tần suất bắn lại không đồng nhất.
Không đúng, không phải bão kim loại.
Với trình độ hiểu biết về súng của mình, Khánh Trần chỉ cần nghe âm thanh là có thể nhận ra trong tòa nhà đó có mấy chục khẩu súng lục và súng tự động thuộc rất nhiều chủng loại đang liên tiếp bóp cò.
Thật lạ.
Người trên phố Phong Tình lúc này đang hoảng hốt chạy loạn khắp nơi để tìm chỗ ẩn nấp.
Trên đường lúc này chỉ còn mỗi Khánh Trần vẫn bình tĩnh bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vốn lúc đầu Khánh Nhất còn khá hoảng, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh trên mặt tiên sinh thì không thấy sợ nữa.
Một giây sau, cửa kính của căn nhà trên tầng bảy trên một cao ốc bên phải họ bỗng vỡ toang, hai tên sát thủ rơi xuống.
Lại một giây sau, cửa kính trên cao ốc bên trái cũng vỡ toang, ai đó lại ném sát thủ ra ngoài.
Tiếng leng keng của thủy tinh khi rơi xuống mặt đất êm tai như tiếng mưa rơi tí tách.
Còn Khánh Trần và Khánh Nhất vẫn bình tĩnh bước đi, trên đầu họ là những chiếc cờ cá chép đang bay phấp phơi, bên cạnh là dòng người đang hoảng hốt chạy loạn và những chiếc cờ rượu đỏ thắm, phía xa là những cô gái đang hoảng sợ ngồi trong tủ kính.