Từ nãy đến giờ, trận chiến trên cao ốc vẫn đi theo tuyến đường của Khánh Trần và Khánh Nhất, nhưng lúc này lại chẳng có ai rảnh rỗi chú ý đến việc này cả.
Khánh Nhất quay đầu hỏi:
"Tiên sinh, có phải ngài biết mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới không muốn cho ta đi theo không."
"Ừ.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Lúc nhận được tin nhắn của thủ lĩnh ảnh tử, hắn đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
Lúc đó hắn đoán đối phương định dùng hắn làm mồi, nhưng lại không có chứng cứ.
Xem ra thủ lĩnh ảnh tử đã chuẩn bị mọi thứ rồi mới gọi hắn về. Có lẽ đối phương định giải quyết hết mấy tên râu ria của Jindai trước khi đi trao đổi Jindai Yasushi.
Khánh Nhất nhìn sang hai bên đường thì mới phát hiện những cô gái ngồi trong tủ kính lúc trước vẫn đang rưng rưng khóc trong đó, cửa tủ kính vẫn khóa, xem ra không ai thả họ ra ngoài cả.
Nghe nói nếu buổi tối cô gái nào không có khách thì cánh cửa đó sẽ không mở ra, đồng nghĩa với việc cô gái đó sẽ phải ngồi quỳ trong tủ kính cả buổi tối, thường thì chủ của các cửa hành như thế này sẽ dùng cách đó để trừng phạt những cô gái không có khách, từ đó bắt các nàng phải cố gắng cười tươi hơn nữa để thu hút khách hàng.
Nhưng đúng lúc này, tầng một của tòa nhà phía trước họ bỗng nổ tung.
Dư chấn của vụ nổ đó khiến tất cả các loại cửa kính trên con phố vỡ vụn.
Tiếng thủy tinh rơi tí tách lúc trước đã biến thành tiếng rào rào.
Khánh Trần vẫn bình tĩnh bước đi như cũ.
Hắn tin, nếu thủ lĩnh ảnh tử đã dám gọi hắn ra làm mồi thì sao có thể không chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ như thế này được. Nếu Khánh Trần chết ở đây thì có lẽ chuyện này sẽ trở thành sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời đối phương.
Nhưng đối với Khánh Nhất, những gì vừa xảy ra đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của hắn về thủ lĩnh ảnh tử, hình tượng tiên sinh trong lòng hắn lúc này bỗng trở nên vừa bình tĩnh, lại thần bí.
Đúng lúc này, Khánh Nhất mới dám hết dũng khí hỏi:
"Tiên sinh, ngài có thể giúp ta giành chiến thắng trong vòng thứ ba được không, nếu sau này ta có thể trở thành thủ lĩnh ảnh tử, ta sẽ…."
Lúc trước, Khánh Nhất đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh này. Trước khi đến đây, hắn còn tự diễn tập rất nhiều lần lời thoại cho thật lưu loát.
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Khánh Trần đã quay đầu cười nói:
"Được, ta sẽ giúp ngươi."
Khánh Nhất giật mình, không hiểu sao tự dưng hắn lại cảm thấy tiên sinh bỗng trở nên sáng chói giữa con phố loạn lạc.
Hắn không ngờ chuyện mình do dự không dám làm bấy lâu này, tập dượt không biết bao nhiêu ngày, vậy mà hắn còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã đồng ý rồi.
Khánh Trần nói với Khánh Nhất:
"Từ mai ngươi sẽ đến khu 1 làm việc."
"A…."
Khánh Nhất nói:
"Được, được!"
Một lúc sau, Khánh Trần quay đầu cười nói với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt đang đứng phía sau:
"Hai vị vất vả rồi."
Không biết hai người họ đã thay chiếc áo choàng bình thường lúc trước thành chiếc áo choàng bằng vải đay màu đen của Tòa án Cấm kỵ từ bao giờ. Lúc này, hai người họ đang uể oải nhìn chiến trường trước mặt.
….
"Các vị có rảnh không, ta mời mọi người đi ăn.”
Khánh Trần nói với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt là một thanh niên còn khá trẻ, Tứ Nguyệt là một cô gái khoảng 16~17 tuổi.
Thật ra nàng cũng đang học cấp ba, nếu không có siêu phàm giả chết thì có lẽ bây giờ nàng đang ngủ để chuẩn bị cho buổi học ngày mai…
Tòa án Cấm kỵ là một tổ chức rất kì quái, ở đâu có siêu phàm giả sắp chết, chắc chắn họ sẽ xuất hiện ở đó, sau khi thu dọn xong, nếu không còn việc gì nữa thì các thành viên lại quay về với cuộc sống thường ngày của họ, khi nào có công việc, họ lại đi.
Có người nói Tòa án Cấm kỵ sở hữu vật cấm kỵ gì đó có thể di chuyển người đi như Ám Ảnh Chi Môn rồi bố trí một cánh cửa kiểu đó trong các thành phố để tất cả thành viên có thể dễ dàng đi về trụ sở chính của Tòa án Cấm kỵ.
Nhưng Tòa án Cấm kỵ chưa bao giờ đứng ra công nhận chuyện này.
Tứ Nguyệt vừa nghe thấy được mời đi ăn là đã sáng mắt lên, nhưng lập tức ỉu xìu nói:
"Không được, chúng ta không được phép ăn đồ ăn của người khác, nếu ăn sẽ ảnh hưởng đến lập trường!"
Khánh Trần dở khóc dở cười:
"Ăn một bữa cơm mà cũng có thể ảnh hưởng đến lập trường sao?"
Nếu lập trường có thể dễ thay đổi như vậy thì còn gọi là lập trường.
Tứ Nguyệt lại nghiêm túc nói:
"Nguyên tắc của chúng ta là, không được có bất cứ liên quan gì với thành viên của các tập đoàn."
Khánh Trần ngạc nhiên, không ngờ nguyên tắc của Tòa án Cấm kỵ lại trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Nếu nghĩ lại thì nguyên tắc của họ cũng không sai, dù sao thì họ cũng là bên thứ ba, các thành viên có liên quan với bất cứ người nào trong hai bên còn lại thì có khác gì ủng hộ cho bên đó đâu.