Bây giờ tổ chức Người Trong Nhà còn chưa đủ mạnh để chống lại Cơ Giới thần giáo.
Có lẽ La Vạn Nhai cũng biết vậy nên mới trốn kỹ như thế.
"Đúng rồi, người đứng sau Cơ Giới thần giáo là tập đoàn nào?"
Khánh Trần hỏi.
Tô Hành Chỉ nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta cũng không thể khẳng định là tập đoàn nào, nhưng rất có thể cả Jindai, Kashima và Trần thị đều có phần."
…
Thời gian đếm ngược 7 ngày.
Đến tận bây giờ Khánh Trần mới cảm nhận được áp lực của thời gian, vì hắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ trong 7 ngày còn lại này.
Hơn nữa, hắn còn phải lập kế hoạch tỉ mỉ cho những việc cần làm trong 7 ngày ở thế giới ngoài. Ví dụ khiêu chiến hạng sinh tử quan tiếp theo chẳng hạn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều giành thời gian vào thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người để chuẩn bị cho hạng sinh tử quan tiếp theo.
Khánh Trần đã dừng lại ở cấp D quá lâu rồi, tuy hắn có thể dùng súng bắn tỉa để ám sát các cao thủ cấp B, nhưng lúc này mọi người đều đã biết hắn có năng lực này nên hắn cũng khó tìm được cơ hội ám sát hơn.
Hơn nữa, quá ỷ lại vào một thứ cũng không phải chuyện tốt.
Cho nên, theo suy nghĩ của Khánh Trần, nếu lần này có thể ở lại thế giới ngoài 30 ngày thì có lẽ hắn sẽ đủ thời gian để hoàn thành mọi việc.
Theo góc nhìn của người khác, từ khi đến thành phố số 10 đến giờ, mọi chuyện hắn làm đều rất suôn sẻ, giới tình báo cũng vì hắn mà trở nên náo nhiệt.
Nhưng nếu đêm nay thủ lĩnh ảnh tử không giúp hắn thì sao? Có phải hắn đã gặp nguy hiểm rồi không?
Cho nên hắn nhất định phải tự tăng cường thực lực.
Hắn cũng đã chuẩn bị khiêu chiến hạng sinh tử quan thứ hai.
Sáng hôm sau, khi vừa bước vào phòng làm việc, Khánh Trần đã nhìn thấy Khánh Nhất đang ngồi trong này. Có vẻ hắn không đến tay không mà còn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến cho các thám viên.
"A, sao ta không thấy tên vệ sĩ nào ngoài cửa. Thế nào, biết khiêm tốn rồi sao?"
Khánh Trần tò mò nói.
Khánh Nhất ngượng ngùng trả lời:
"Lúc trước ta muốn người khác nghĩ ta là một kẻ vô dụng nên mới cố ý làm như vậy. Bây giờ đã có ngài rồi, ta còn diễn làm gì nữa. Nếu ta lại làm như vậy thì chắc chắn các ca ca tỷ tỷ ở đây sẽ có ấn tượng xấu về ta mất."
"Xem ra ngươi cũng không ngốc.”
Khánh Trần xoa đầu Khánh Nhất:
"Đến phòng làm việc của ta đi, ta sẽ dạy phần thứ hai của thuật hô hấp cho ngươi, khi nào ta làm việc thì ngươi cứ ngồi trên ghế salon của ta mà tu luyện."
Nghĩ đến đây, Khánh Trần lại liếc mắt nhìn những thám viên đang ngồi trong phòng. Phần lớn những người ở đây chỉ mới được tiêm một hoặc hai liều thuốc biến đổi gien.
Vì công việc của những thám viên ở đây phụ thuộc vào chiếc áo trên người họ chứ không phải họ, nên nếu họ có thực lực cao cũng chẳng để làm gì.
Hơn nữa, tuy hằng năm Khánh thị sẽ phân phối một chút thuốc biến đổi gen đến đây, nhưng chút thuốc đó sao đủ cho tất cả. Với Khánh thị mà nói, tuy tác dụng của họ khá lớn, nhưng sao lớn bằng quân đội được, nên hằng năm, phần lớn số thuốc biến đổi gien được sản xuất đều chuyển đến các quân đoàn thuộc Khánh thị, chứ không phải ở đây.
Vì vậy Khánh Trần nghĩ, khi nào họ đủ trung thành với hắn thì có lẽ hắn sẽ dạy phương pháp tu luyện này cho họ.
Sau khi bước vào phòng làm việc của hắn, Khánh Nhất mới nói:
"Tiên sinh, thủ lĩnh ảnh tử vừa giao nhiệm vụ nhỏ đầu tiên của vòng thứ ba cho chúng ta."
"Chỉ có một nhiệm vụ nhỏ sao?"
Khánh Trần nghi hoặc.
"Đúng vậy, cao thủ dưới chướng hắn nói với chúng ta, ai giành chiến thắng trong nhiệm vụ lần này thì người đó sẽ được hưởng ưu thế hơn trong nhiệm vụ lần sau.”
Khánh Nhất nói.
Khánh Trần thở dài, đêm qua thủ lĩnh ảnh tử có giao nhiệm vụ gì cho hắn đâu.
Rõ ràng hắn cũng là một trong số những người được chọn, nhưng tại sao đối phương lại chẳng nói gì với hắn.
"Nhiệm vụ đó là gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Tìm ra kẻ đứng sau cuộc chiến trên phố Phong Tình tối qua.”
Khánh Nhất giải thích:
"Thủ lĩnh ảnh tử còn nói, hắn không những muốn chúng ta bắt được kẻ đứng sau chuyện này, còn phải bắt được những tên sát thủ chạy thoát. Số sát thủ chạy thoát là 12 người, cộng thêm kẻ đứng sau chuyện này là 13. Người nào bắt được kẻ đứng sau hoặc 6 tên sát thủ trở lên sẽ là người giành chiến thắng."
"Ừ.”
Khánh Trần gật đầu:
"Được rồi, bắt đầu tu luyện đi."
Sau đó hắn định nắm cổ tay của Khánh Nhất để mang hắn vảo trạng thái tu luyện.
Khánh Nhất sửng sốt:
"Khoan đã tiên sinh, ngài không có chuyện gì cần làm sao?"
Hắn đang nghĩ, tuy Khánh Trần đã đồng ý giúp hắn giành chiến thắng, nhưng có vẻ đối phương lại không định ra tay giúp hắn.
Khánh Trần lắc đầu:
"Không, hai ngày nữa ta mới có việc phải làm."
"Vậy tại sao bây giờ chúng ta không đi bắt những sát thủ kia?"
Khánh Nhất nói:
"Ý của ta không phải giục ngài, mà ta chỉ tò mò, tại sao bây giờ chúng ta không đi bắt những tên sát thủ đó ngay."
Khánh Trần cười nói:
"Gấp cái gì, cứ để đạn bay một lúc."