"Cái gì mà đánh nhau?!"
Trần Tắc tức giận nói:
"Nếu họ thật sự tu luyện thì cũng phải ít nhất nửa năm mới có chút thành quả, đến lúc đó ai mà biết được chúng ta đang ở chỗ nào."
"À.”
Trần Chẩm vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Tắc.
Trần Tắc thẹn quá hoá giận:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi nghĩ ta sẽ dùng phương pháp tu luyện làm thưởng tết cho các ngươi sao, đầu óc ngươi còn bình thường không hả?!"
"À.”
Trần Chẩm thất vọng cúi đầu, bây giờ hắn mới chỉ đạt cấp E, nếu hắn muốn tăng lên cấp D thì ít nhất Trần Tắc cũng phải từ chức.
Nhưng dù Trần Tắc thật sự từ chức thì cái ghế thanh tra này cũng không đến lượt hắn.
Lúc này, Trần Tắc nói:
"Ngươi đi thông báo cho mọi người, trong thời gian này cấm nói những chuyện có liên quan đến quà tết của tổ 7. Ngoài ra, nghiêm cấm họ tự ý nói chuyện riêng với những người thuộc tổ 7. Ta nghĩ ngờ thanh tra tổ 7 định dùng phương pháp tu luyện này để dụ dỗ mọi người ủng hộ hắn lên làm cục trưởng."
Suy bụng ta ra bụng người, Trần Tắc nghĩ ngay cả hắn cũng động lòng trước phương pháp tu luyện đó, sao thám viên không động lòng cho được.
Nhưng hắn không tin phương pháp tu luyện của tổ 7 có thể đạt đến cấp B, chắc chắn đối phương không dám mang phương pháp tu luyện của gia tộc ra cho người khác.
….
Bầu không khí trong khu 3 lúc này đã không còn lười nhác như xưa.
Những người được chọn đã nhận được nhiệm vị thì cũng nghĩ chuỗi ngày nhàn hạ của các thám viên đã kết thúc rồi.
Khánh Văn đang ngồi trên bàn làm việc thì bỗng nhận được một tin nhắn, xem xong, hắn lập tức đứng dậy nói với 36 tên thám viên của tổ mình:
"Chuẩn bị xe, đi bắt người!"
Sau khi nghe xong, các thám viên đều rất mừng rỡ, mắt nhìn người của họ quả không sai, trong khi những người được chọn khác còn chưa tìm được manh mối gì thì Khánh Văn đã tìm ra hành tung của bọn sát thủ.
Khánh Văn còn bổ sung một câu:
"Mọi người nên kiểm tra kỹ súng ống trước khi đi, những tên sát thủ trên phố Phong Tình hôm đó rất hung hãn, nhớ phải cảnh giác."
Khi hắn nhìn về phía 36 tên thám viên dưới chướng Khánh Nhất thì mới phát hiện hôm nay Khánh Nhất không đi làm.
Khánh Văn lắc đầu, lúc trước hắn nghe nói đứa em họ này của mình ham chơi không có chí tiến thủ, không ngờ thằng nhóc đó lại lười biếng như vậy.
Hắn lập tức nói với 36 tên thám viên dưới chướng Khánh Nhất:
"Nếu Khánh Nhất đã không đi làm thì các vị cứ đi theo ta đi."
Các thám viên dưới chướng Khánh Nhất lập tức đồng ý, không ngờ Khánh Nhất lại không đi làm đúng ngày như vậy, hắn không đi lại càng tốt, như vậy họ sẽ không phải đi theo một kẻ không có phần thắng như hắn.
Lúc này, thám viên của các tổ khác đều nhìn theo bóng lưng của bọn Khánh Văn, trong khi đối phương đã tìm được tung tích của bọn sát thủ thì Khánh Thi còn đang truy tinh, Khánh Vô vẫn đang ngủ, Khánh Nguyên còn chưa xuất hiện lần nào…..Chuyện gì đang xảy ra vậy? !
Các vị, chẳng phải các ngươi đang tham gia trận chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử sao, sao chẳng ai có chút ý trí chiến đấu nào hết?!
Ngay khi đội xe của Khánh Văn rời khỏi cao ốc của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA, Diêm Xuân Mễ đã gửi tin nhắn cho Khánh Trần:
"Ông chủ, Khánh Văn đã hành động, xem ra hắn đã tìm ra được manh mối gì đó."
Khánh Trần nhắn lại:
"Đi theo hắn."
Diêm Xuân Mễ hỏi:
"Ông chủ, có cần chúng ta đi cướp người không?"
Khánh Trần:
"Không cần, những người núp trong bóng tối như các ngươi đừng tham gia mấy chuyện công khai như thế này. Ngươi nên nhớ, hắn cũng có Diêu Chuẩn."
"Tuân lệnh.”
Diêm Xuân Mễ lập tức nhảy lên xe, theo sau đội xe của Khánh Văn.
Khánh Trần lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Ngay khi hắn đẩy cửa ra, tất cả những thám viên đang ngồi tu luyện dưới sàn đều lập tức mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm ông chủ nhà mình.
Mọi người đều lặng lẽ đợi chỉ thị của Khánh Trần.
Khánh Trần gật đầu:
"Như vậy mới giống người ở khu 1 chứ. Khánh Hoa, ngươi dẫn theo các huynh đệ đi bắt người. Khánh Nhất, ngươi cũng đi cùng họ."
96 thám viên của tổ 7 đồng thanh nói:
"Tuân lệnh!"
Khánh Nhất hỏi Khánh Trần:
"Tiên sinh, chúng ta đi bắt ai vậy?"
Chẳng phải hắn luôn ngồi trong văn phòng của Khánh Trần sao, rõ ràng hắn không thấy tiên sinh điều tra vụ án gì mà.
Khánh Trần vừa cười vừa nói:
"Đương nhiên là đi bắt bọn sát thủ trên phố Phong Tình đêm hôm đó rồi."
"A?"
Khánh Nhất sửng sốt:
"Nhưng chúng ta đâu biết những sát thủ đó đang ở đâu."
"Lo gì, Khánh Văn đã giúp chúng ta tìm ra họ rồi.”
Khánh Trần cười nói.
Khánh Nhất giật mình:
"À, lúc trước ta còn không hiểu vì sao tiên sinh lại nói cứ để đạn bay một lúc. Hóa ra ngài muốn đợi Khánh Văn tìm ra manh mối, sau đó chúng ta sẽ đến trước họ?"
Nhưng Khánh Trần lại lắc đầu:
"Không, chúng ta sẽ đến thẳng khu 3 để bắt người. Ngươi quên sao, khu 1 có quyền mang tất cả phạm nhân từ các khu khác đi."
Ban đầu Khánh Trần đã không định tốn sức đi tìm người, hắn chỉ cần đợi người được chọn nào đó bắt được sát thủ rồi phái Khánh Hoa đi mang về là được.
Chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng chuyện như vậy chỉ có thể làm được một lần, vì chắc chắn lần sau những người được chọn sẽ nghĩ cách để đối phó hắn.