Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 84:




“ Ta nói ngươi có cần phải tỏ ra khó xử như vậy hay không?” Nhiên Tuyết làm ra vẻ khinh thường Linh Phi nói: “ Cũng không phải khiến ngươi rời xa hắn vài năm, chỉ cần một thời gian cũng phải suy nghĩ lâu như vậy?”

“ Thật ra không bao lâu nữa sẽ đến sinh thần mười tám tuổi của ta.” Linh Phi lúc nói đến vấn đề này vẫn có ngượng ngùng mà đỏ mặt một chút: “ Ta đã hứa sẽ ở bên cạnh hoàng thượng, thế nên…”

“ Mười tám?” Nhiên Tuyết mới đầu còn cho rằng chẳng có gì quan trọng, sau đó y lại chú ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của Linh Phi mà lớn tiếng: “ Đừng nói với ta ngươi cùng với khúc gỗ đó chưa làm cái gì đấy.”

“ Làm cái gì?”

“ Thì chính là ôm, hôn, rồi lên giường ùm…”

Linh Phi vội vàng dùng tay bịt miệng Nhiên Tuyết lại, cho dù bây giờ có nói chuyện bình thường cũng không sợ người bên ngoài nghe thấy, thế nhưng Linh Phi vẫn cẩn thận hạ giọng của mình xuống: “ Mấy chuyện như vậy ngươi có thể đừng tùy tiện nói ra có được không?”

“ Ùm…” Nhiên Tuyết đánh nhẹ vào mu bàn tay Linh Phi cũng kéo xuống, y cười nói: “ Chỉ cần nhìn biểu hiện của ngươi cũng đoán được còn chưa bị hắn ăn sạch rồi.”

“ Ta…”

“ Nói cũng không nghĩ Nguyên ca ca của ngươi còn có chút nghĩa khí, cả ngày ôm ấp vật nhỏ xinh đẹp đáng yêu như ngươi mà cũng có thể nhịn được, ta xem hắn là quân tử.”

Linh Phi nghe hai chữ vật nhỏ từ miệng một kẻ có ngoại hình hài tử như Nhiên Tuyết mà thấy chẳng thích hợp, nghĩ lại mới nói: “ Chúng ta như vậy… lạ lắm sao?”

“ Không chỉ lạ thôi đâu.” Nhiên Tuyết tựa như đang nói một vấn đề hết mức quan trọng, y lại kéo Linh Phi ngồi xuống giường lần nữa, tỏ vẻ trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối: “ Ta nói ngươi biết trừ khi đối phương không phải người trong lòng mình, nếu không nhất định phải có ham muốn với kẻ đó.”

Linh Phi nghiêm túc lắng nghe Nhiên Tuyết nói, cũng nhớ tới những lúc Kỳ Nguyên ôm mình, động chạm một chút trên cơ thể mình thì lại mặt đỏ tai hồng.

Nhiên Tuyết nói tiếp: “ Nam nhân mà, ngay cả ta đôi khi cũng khó kiềm được ham muốn của chính mình. Vậy nên để Nguyên ca ca của ngươi có thể kiềm chế được đến mức này, ta có thể nói hắn vô cùng trân trọng ngươi.”

“ Ta…”

Nhiên Tuyết vỗ vai Linh Phi rồi lắc đầu nói: “ Ngươi ấy, đừng cứ giữ mình tốt quá. Hắn chính là hoàng đế một nước, muốn có bao nhiêu mỹ nhân mà không được? Chờ đến khi không thể cùng ngươi làm một chút sẽ bắt đầu cảm thấy mất hứng thú, lúc đó có bao nhiêu người mong được thỏa mãn hắn?”

“ Hoàng thượng chắc chắn sẽ không như vậy.” Linh Phi giọng nói có chút lớn, cũng khẳng định lời nói của mình.

“ Ta đương nhiên biết hắn sẽ không chán ngươi, nhìn hắn vì tìm Tuyết Sinh Linh cho ngươi mà bất chấp như vậy cũng có thể nhận ra. Ta chỉ khuyên ngươi một chút, trừ khi ngươi không thật sự yêu hắn, nếu không những việc như vậy sớm muộn cũng sẽ đến, cần gì phải có một lý do nhất định chứ?”

Nhìn thấy Linh Phi lại im lặng không nói, Nhiên Tuyết cũng chẳng muốn nhiều lời nữa. Y đứng dậy phủi thẳng y phục nói: “ Bỏ đi, dù sao đó cũng là vấn đề của các ngươi. Ta bây giờ phải trở về, nếu để bị phát hiện thì quả thật không xong.”

Nhìn Nhiên Tuyết lại chạy đến muốn leo cửa sổ, Linh Phi vội kéo y lại: “ Đừng trèo ra ngoài nữa, rất nguy hiểm. Ngươi cứ ra từ cửa trước đi.”

“ Không được, không ai nhìn thấy ta đi vào, bây giờ ta từ phòng ngươi đi ra nghĩ thế nào cũng không tốt.” Nhiên Tuyết xua tay: “ Không cần lo, cái cửa sổ này của ngươi không làm khó được ta.”

“ Cẩn thận một chút.”

Nhiên Tuyết treo đến ngồi trên khung cửa rồi mới chợt nhớ ra, y từ trong cái túi bên hông mình lấy ra một cái ống tre chỉ bằng một ngón tay rồi ném cho Linh Phi: “ Một chút đã quên mất, người cầm cái này đi.”

Linh Phi chụp ống tre bị ném đến lại ngước mắt hỏi: “ Đây là gì?”

“ Thời hạn cao nhất là sau sinh thần của ngươi, chờ những đêm không trăng thì mở ống tre này ra, quan trùng bên trong sẽ dẫn đường cho ngươi đến được Thanh Yên quốc.”

Linh Phi lần này lại không trả lời Nhiên Tuyết, nhìn y ở chỗ này trèo cửa sổ ra ngoài. Mọi việc bất ngờ như vậy chẳng hiểu rõ chuyện gì, nếu không phải đóa Tuyết Sinh Linh kia vẫn còn ở đó, Linh Phi sẽ không dám tin mình dễ dàng như vậy đã lấy được linh mộc người người ao ước.

Nói lại thì đúng như lời Nhiên Tuyết nói, nếu như y không tự nguyện muốn giao ra, cho dù Kỳ Nguyên có lật tung toàn bộ Thanh Yên quốc cũng không có khả năng tìm thấy được Tuyết Sinh Linh.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình trong phòng khiến Linh Phi có rất nhiều suy nghĩ khác, chỉ cần sử dụng đóa linh thảo này y cũng sẽ giống như Kỳ Nguyên, sẽ có một cuộc sống rất dài rất dài.

Nhưng đổi lại y sẽ phải nhìn thấy những người bên cạnh mình, như Đan Na hay Đường Vân Tịnh trưởng thành, già đi và cuối cùng không còn trên đời nữa. Chỉ vừa mới nghĩ đến đã cảm thấy thật khó chịu: “ Chỉ vì muốn sống bên cạnh người càng lâu hơn… có phải bản thân ta rất ích kỷ hay không?”

“ Ngươi ích kỷ thế nào?”

“ A…” Linh Phi giật mình xoay lại, vòng eo lập tức bị một cánh tay rắn chặt ôm lấy. Y mỉm cười: “ Hoàng thượng… người trở về từ khi nào.”

Kỳ Nguyên ôm eo Linh Phi kéo thật sát vào người mình, hắn dịu dàng nhìn y lại trầm giọng: “ Được một lúc rồi, nhưng ngươi không phát hiện ra.”

“ Vậy sao? Chắc là do Phi nhi cứ mãi suy nghĩ…”

“ Ngươi ngây người còn tự lẩm bẩm một mình, có tâm sự gì?”

Linh Phi gượng cười nói: “ Không có, Phi nhi không có tâm sự gì.”

Kỳ Nguyên không vội nói gì tiếp, hắn đưa mắt nhìn một lượt cả gian phòng, sau đó buông Linh Phi ra ngồi xuống ghế: “ Có phải tên tiểu tử đó vừa mới đến đây hay không?”

“ Làm sao người biết được?” Linh Phi ngạc nhiên.

“ Ngay cả phòng của ngươi có người ra vào hay không cũng không biết, ta có cách bảo hộ được ngươi?” Kỳ Nguyên nghiêm giọng hỏi: “ Hắn đến làm gì?”

“ Là vì…” Linh Phi đưa mắt nhìn đóa hoa trắng vẫn còn nằm bên gối giường của mình, y đi lại mang đến trước mặt hắn mới nói: “ Là đến để đưa vật này.”

Vì không có hứng thú với hai kẻ họ Nhiên kia nên Kỳ Nguyên cũng chỉ nhíu mày một chút nhìn vật trên tay Linh Phi, hắn nhận thấy cũng không phải ác ý gì nên tùy tiện nói một chút rồi cầm bình trà pha sẵn trên bàn rót vào ly: “ Tìm cách trốn đến gặp ngươi chỉ để đưa thứ này?”

“ Hoàng thượng.” Linh Phi chậm nói cũng quan sát biểu hiện của Kỳ Nguyên: “ Đây chính là Tuyết Sinh Linh, linh mộc của người Thanh Yên quốc.”

Kỳ Nguyên tay đang rót trà cũng ngừng lại, hắn im lặng một lát mới đặt bình xuống bàn. Đôi mắt không nhìn ra vui buồn hay giận dữ, Kỳ Nguyên chằm chằm nhìn đóa hoa trên tay Linh Phi mới lên tiếng: “ Ngươi vừa nói Tuyết Sinh Linh?”

“ Ân, hoàng thượng.” Cho dù đang tỏ ra bình tĩnh nhưng Linh Phi có thể nhận ra nổi hoang mang cùng bất ngờ trong lòng hắn, Linh Phi không ngờ cũng có lúc nhìn thấy Kỳ Nguyên có biểu hiện như vậy.

Không ngăn được mình hé môi tươi cười, y nhắc lại một lần: “ Nhiên Tuyết đến thật sự là để mang Tuyết Sinh Linh cho ta, y cũng không hy vọng người cùng với Nhiên Lãnh hoàng đế trở mặt. Thế nên mới… a!”

“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên đột ngột ôm chầm lấy Linh Phi, hắn cứ như vậy mà mang cả hai người cũng ngã xuống đệm giường: “ Ngươi có biết tâm trạng hiện giờ của ta ra sao hay không?”

“ Ừm.” Linh Phi bị hắn ôm cứng, đầu lại bị một tay của hắn giữ chặt phía sau vùi vào trong ngực. Mới đầu còn có chút ngạc nhiên, không thể nhìn thấy gương mặt Kỳ Nguyên, nhưng sau khi nghe thấy giọng hắn có chút kích động mới nằm im không động mà nhẹ gật một cái.

Bàn tay đang đặt sau đầu Linh Phi lại nhẹ nhàng vuốt tóc y, Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Mỗi đêm ôm ngươi đang an ngủ trong vòng tay, ta hạnh phúc... cũng lại lo sợ.”

“ Hoàng thượng…”

“ Thời gian trôi qua không chờ đợi ai, ta ngày qua ngày nhìn thấy ngươi từ từ trưởng thành, nỗi sợ cũng lớn dần lên.” Đôi mắt trầm lặng nhẹ nhắm lại, hắn nói tiếp: “ Sợ một ngày ngươi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của ta.”

“ Hoàng thượng.” Linh Phi gọi một tiếng, trong giọng nói pha một chút nghẹn ngào. Y vòng đôi tay nhỏ của mình ôm chặt Kỳ Nguyên: “ Phi nhi cũng thật sợ, sợ hãi sẽ phải ra đi trước người, để người cô độc ở lại. Càng sợ hơn nữa cho dù Phi nhi đang ở ngay bên cạnh, thế nhưng hoàng thượng lại không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy.”

Kỳ Nguyên chỉ im lặng ôm Linh Phi như vậy không trả lời, Linh Phi lại nói: “ Cho dù ra sao đi nữa, Phi nhi cũng sẽ cùng người đi hết quản đường này. Đến khi linh hồn của mình hoàn toàn tan biến.”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nhiên Tuyết nhón chân nhẹ nhàng bước để không phát ra tiếng động, đợi khi an toàn vào đến phòng mình rồi mới dám thở ra nhẹ nhõm. Thế nhưng y chỉ vừa mới quay đầu đã phát hiện có người ngồi trên giường của mình, tim giật thót muốn nhảy ra khỏi lòng ngực mà hét lớn: “ Lãnh… ngươi muốn dọa chết ta hay sao?”

Nhiên Lãnh mặt đã tối đen đến đáng sợ, hắn lạnh giọng: “ Dám xem thường lời cảnh cáo của ta, tự ý trốn ra ngoài đến tìm tên kia?”

“ Tên kia… tên kia là gì cơ? Ta không biết ngươi nói cái gì.” Nhiên Tuyết làm như mình vô tội đi lại ghế ngồi xuống: “ Ta ăn xong thì buồn chán muốn đi dạo một chút, chỉ như vậy cũng cần phải thông báo với ngươi hay sao?”

Nhiên Lãnh không hề xem trọng mấy lời vô nghĩa của y, hắn khó chịu nói: " Vì một kẻ chỉ vừa mới quen biết, lại tự tổn hại chính mình. Đáng hay sao?"

" Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì. Ta nói rồi, chỉ là đi dạo một lát thôi."

“ Còn dám cứng miệng?” Nhiên Lãnh đột nhiên đứng lên tiến lại chỗ Nhiên Tuyết, hắn cứ như vậy ôm ngang người y đi đến ném lên giường: “ Ta xem ngươi còn có thể ngang ngược được đến bao giờ.”

“ Chờ đã.” Nhiên Tuyết trên giường lại lui vào trong, y lớn tiếng: “ Ngươi muốn làm cái gì? Đừng có mà làm bậy, coi chừng ta la lên…”

Gương mặt luôn vô cảm lại hiện lên một chút vô lại, Nhiên Lãnh nhếch khóe môi cười nói, tay còn tự nhiên kéo mở đai lưng của mình: “ Ta cũng thật muốn xem ai có thể đến cứu ngươi.”

“ Chờ đã, đừng có mà lại đây.” Nhiên Tuyết bắt đầu nhớ lại lúc mình trở về mà chẳng thấy ai canh cửa cả, mới đầu còn cảm thấy may mắn không bị phát hiện, bây giờ mới nhận ra điểm không đúng.

Cảm thấy không ổn liền thay đổi thái độ, Nhiên Tuyết xuống nước tỏ vẻ đáng thương: “ Khoan… Lãnh, ta sai rồi, ta thật sự đến tìm Linh Phi. Ngươi đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, ngươi tạm thời tha cho ta đi có được không?”

“ Bây giờ mới chịu nhận lỗi, ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?” Nhiên Lãnh vừa nói vừa đè lên người Nhiên Tuyết, tay thuận tiện mang tất cả y phục trên người y lột ra.

Nhiên Tuyết vùng vẫy kêu lớn: “ Lãnh… ngày mai chúng ta còn phải lên đường trở về, ngươi muốn ta không đi nổi hay sao?”

“ Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng.” Mặt Nhiên Lãnh hướng thật gần, cả hơi thở cũng trở nên ấm nóng phả lên mặt Nhiên Tuyết: “ Ngoan ngoãn nghe lời.”

“ Đợi… ừm…”