Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 187




Sau khi gửi mèo tại cửa hàng thú cưng, Phương Tưởng Tưởng và Trần Nghiệp Châu tiếp tục đi đón Hạ Cẩn.

Bọn họ dừng trước phòng khám tâm lý nổi tiếng mà Hạ Cẩn đã đến chữa trị gần ba năm.

Bệnh tình của hắn vẫn chẳng khá hơn chút nào. Bác sĩ chỉ đành trì hoãn tốc độ chuyển biến xấu, đồng thời nếu tình huống trở nên quá tệ thì nhắc nhở người bên cạnh hắn chú ý thêm.

Hôm nay là một ví dụ, bác sĩ kết luận Hạ Cẩn không thể lái xe, gọi Phương Tưởng Tưởng tới đón hắn.

Trần Nghiệp Châu vào phòng nghỉ đưa Hạ Cẩn ra ngoài còn Phương Tưởng Tưởng qua trao đổi với bác sĩ Triệu.

Cô là bạn Hạ Cẩn, thân thiết hơn quan hệ cấp trên cấp dưới như Trần Nghiệp Châu.

Phương Tưởng Tưởng hiểu rất rõ tình trạng của Hạ Cẩn, thậm chí biết về phần tình cảm vượt quá mức bình thường mà hắn dành cho cậu mình.

Ban đầu Phương Tưởng Tưởng cũng cảm thấy hết sức vô lý, nhưng cô đã quen Hạ Cẩn nhiều năm, chứng kiến hắn liều mạng, cố gắng tiếp cận cái người cao cao tại thượng kia.

Thiếu niên bồng bột dễ cáu giận bỗng trở nên thành thục, chững chạc, kiểm soát được hết thảy mọi chuyện. Cuối cùng Phương Tưởng Tưởng chợt nghĩ hai người này ở cùng nhau là điều thật hiển nhiên.

Chỉ là không ngờ ba năm trước cậu của Hạ Cẩn đột nhiên mất tích, như thể biến mất khỏi thế gian này vậy.

Hạ Cẩn dùng mọi thủ đoạn tìm kiếm song vẫn bặt vô âm tín.

Khoảng thời gian đó hắn gần như rơi vào trạng thái điên cuồng. Thời điểm sắp ngã xuống vực sâu, chính cô là người đã kéo hắn lại.

Phương Tưởng Tưởng lấy Đỗ Yến để khuyên Hạ Cẩn.

Cô biết rất nhiều chuyện về hai người họ, rằng nguyên nhân hắn không tìm thấy người kia là do chưa đủ mạnh. Hạ Cẩn mới chỉ nắm giữ năng lực khống chế tuyệt đối ở trong nước nhưng có lẽ người kia đã chạy ra nước ngoài, khi nào hắn sở hữu quyền thế lớn hơn hiện tại mới có thể tìm được đối phương.

Vì vậy trong vòng ba năm, Hạ Cẩn khôi phục dáng vẻ cuồng công việc, tích lũy lượng tài sản khổng lồ một cách nhanh chóng. Bây giờ hắn đã có khả năng làm được tất cả những gì mình muốn song vẫn chẳng phát hiện tung tích của người nọ.

Thời gian dần trôi, Phương Tưởng Tưởng thấy tâm trạng tiêu cực của Hạ Cẩn càng ngày càng chất đống. Nếu cứ tiếp tục thế này thì một ngày nào đó hắn sẽ giống như tòa cao ốc đổ nghiêng, không tài nào cứu vãn.

Bác sĩ Triệu nói cho Phương Tưởng Tưởng về bệnh tình của Hạ Cẩn, nghe cô thể hiện sự lo lắng trong lòng xong mới đưa ra đề nghị.

“Mọi người thử biện pháp chữa trị bằng thú cưng xem sao. Hiện tại Hạ tiên sinh đã dựng một lớp phòng bị và bài xích mọi thứ ra ngoài phạm vi ấy. Nếu như sinh vật nào đó lọt vào nội tâm Hạ tiên sinh thì áp lực của ngài ấy sẽ được giải tỏa đôi chút.”

Phương Tưởng Tưởng ngẩn người, lắc đầu đáp: “Hạ tổng không nuôi thú cưng đâu. Bác sĩ cũng biết đấy, sở dĩ ngài ấy bị thế này là do có người mất tích.”

“Tôi biết người kia, đối phương mắc bệnh sạch sẽ nên Hạ tổng không bao giờ đem thú cưng về, tránh việc làm bẩn nhà cửa.”

Bọn họ ngồi vào xe, bầu không khí chìm trong yên lặng.

Phương Tưởng Tưởng kinh ngạc phát hiện, chẳng biết Hạ Cẩn đã ngừng trò chuyện với bạn bè từ khi nào.

Ba năm vừa qua hắn không có nhu cầu giải trí nào khác, ngoại trừ công việc thì chính là dùng trăm phương ngàn kế để tìm người.

Phương Tưởng Tưởng cũng từng khuyên nhủ song Hạ Cẩn rất kiên trì, nhận định ai thì rất khó thay đổi..

Sự ngột ngạt ấy khiến Phương Tưởng Tưởng hơi khó chịu, cô muốn nói với Hạ Cẩn điều gì đó.

“Hạ tổng.”

Phương Tưởng Tưởng bèn nhớ tới lời dặn của bác sĩ trước lúc họ đi, thời điểm rảnh rỗi đừng nên bàn công việc với Hạ Cẩn, có thể tán gẫu chút chuyện ngoài lề để hắn thư giãn.

Nhưng vấn đề nào có thể khiến Hạ Cẩn thả lỏng thì Phương Tưởng Tưởng vẫn chưa nghĩ ra.

“Sao?” Hạ Cẩn đáp, trong giọng nói pha chút khó hiểu.

Phương Tưởng Tưởng vô thức lên tiếng: “Tôi vừa nhặt được một con mèo mắt màu hổ phách, rất kiêu ngạo, không dính người.”

Hạ Cẩn nhìn cô, tỏ vẻ khá hứng thú.

Phương Tưởng Tưởng thấy thế bèn tiếp tục: “Thật ra vừa nãy bác sĩ Triệu kiến nghị ngài nên nuôi thú cưng. Trùng hợp quá, biết đâu hai người có duyên thì sao…”

Hạ Cẩn lắc đầu: “Chỗ của tôi không tiện nuôi mèo, động vật rụng lông sẽ làm bẩn nhà, cậu về nhìn thấy lại không vui.”

Hạ Cẩn ngẩn người không phải vì hứng thú với mèo mà do Phương Tưởng Tưởng bảo rằng nó có đôi mắt màu hổ phách. Hắn đột nhiên nghĩ tới người nọ, con ngươi của đối phương cũng thiên về màu nhạt, lúc đứng dưới nắng sẽ lóe lên ánh hổ phách lộng lẫy.

Phương Tưởng Tưởng thấy Hạ Cẩn im lặng, thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết mình đã nói sai cái gì nên đành phải ngậm miệng.

Đúng lúc ấy, điện thoại di động của Phương Tưởng Tưởng kêu lên.

Cô bắt máy, hóa ra là cửa hàng thú cưng gọi tới.

Họ nói mèo đã được tắm sạch sẽ và kiểm tra, thân thể khỏe mạnh không có bọ chét, chỉ là tình trạng không tốt lắm.

Phương Tưởng Tưởng khẽ nhíu mày, hỏi: “Nó có mắc bệnh gì đâu?”

Đối phương kiên nhẫn giải thích, loài mèo đặc biệt là mèo hoang sẽ khá nhạy cảm. Có lẽ hành động của Phương Tưởng Tưởng khiến mèo con tưởng mình bị vứt bỏ lần nữa nên thoạt nhìn trông rất ủ rũ

Cửa hàng thú cưng đề nghị Phương Tưởng Tưởng mau tới đón nó về nhà, tránh xuất hiện phản ứng thái quá.

Phương Tưởng Tưởng cúp máy, quay đầu nhìn Hạ Cẩn, vô cùng ngập ngừng.

Hiện tại Hạ Cẩn không thích nói chuyện nhưng Phương Tưởng Tưởng là bạn bè lâu năm nên hắn cũng chẳng khắt khe như với cấp dưới, chủ động lên tiếng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Phương Tưởng Tưởng: “Bên phía cửa hàng thú cưng vừa báo xảy ra vài vấn đề cần tôi qua đón con mèo mà tôi vừa nhặt được, đường còn đang khá đông…”

Phương Tưởng Tưởng chưa nói hết câu Hạ Cẩn đã hiểu. Chỗ hắn ở hơi xa, nếu như đưa hắn về rồi quay lại đón mèo thì phải tốn tận hai tiếng nữa.

Hắn gật đầu: “Đi đi, tôi không ngại.”

Vì vậy Trần Nghiệp Châu bèn xoay vô lăng, lái về phía cửa hàng thú cưng.

Sau khi đến nơi, Trần Nghiệp Châu và Phương Tưởng Tưởng xuống xe đón mèo, thuận tiện mua chút đồ cho nó.

Phương Tưởng Tưởng đi được hai bước mới sực nhớ ra, quay đầu nói: “Hay là chúng ta đổi chỗ, ngài ngồi ghế trước nhé?”

Hạ Cẩn nghĩ ngồi phía sau có thể sẽ bị dính lông mèo, thế là bèn chuyển sang ghế phó lái.

Đỗ Yến đứng trước cửa sổ thủy tinh của tiệm thú cưng nhìn xuống dưới, thấy Hạ Cẩn xuống xe đổi chỗ cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.

Hạ Cẩn không thích động vật, ít nhất vào thời niên thiếu hắn chưa hề đề cập tới việc nuôi bất kì con thú nào. Thỉnh thoảng đi dạo với cậu trong tiểu khu, gặp được mấy con chó cũng phải tránh thật xa.

Đỗ Yến tự nhủ, xem ra cậu đành phải ở tạm nhà Phương Tưởng Tưởng. Biểu hiện trước đó đều do Đỗ Yến đang diễn trò cả.

Cậu đương nhiên không lo mình bị vứt bỏ. Bày dáng vẻ mất tinh thần chỉ nhằm mục đích lừa Phương Tưởng Tưởng tới, để cậu mau chóng gặp được Hạ Cẩn.

Phương Tưởng Tưởng vừa vào cửa đã lập tức ngẩn ngơ, bởi vì con mèo kia thật sự quá đẹp.

Bộ lông trắng không lai tạp, đôi mắt màu hổ phách đầy long lanh. Mèo con không bị nhốt trong lồng mà ngồi xổm ở tầng cao nhất trên nhà cây cho mèo, dáng vẻ tao nhã, lẫm liệt.

Phương Tưởng Tưởng thấy tâm trạng mèo con sa sút như thế, sau khi gặp cô nhất định sẽ nhào tới thân cận. Ai ngờ con mèo xinh đẹp kia lại cúi đầu nhìn cô rồi chẳng có hành động nào khác nữa.

“…”

Phương Tưởng Tưởng bỗng hoài nghi, mèo con thật sự buồn vì tưởng mình bị vứt bỏ sao? Căn bản là nó chẳng thèm để cô vào mắt!

Ngay khi Phương Tưởng Tưởng đang thưởng thức vẻ đẹp của mèo con, đồng thời phát sầu vì nghĩ cách để nó chấp nhận cô. Trần Nghiệp Châu đã trả xong tiền và cùng với nhân viên cửa hàng đem đồ ra xe.

Phương Tưởng Tưởng dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà nhé.”

Nhân viên cửa hàng đi tới, nở nụ cười: “Con mèo này lạnh lùng lắm nhưng cũng không tấn công người. Để tôi bắc thang lên đón nó.”

Vừa dứt câu, con mèo trắng lập tức nhảy xuống đất.

Đỗ Yến tránh khỏi bàn tay Phương Tưởng Tưởng, đi ra cửa. Thấy phía sau không có động tĩnh gì bèn dừng chân quay đầu, nhìn Phương Tưởng Tưởng đứng đực tại chỗ chẳng biết đang làm gì.

Đỗ Yến im lặng, cậu không muốn nghe âm thanh meo meo ỏn ẻn của mình chút nào. May mà Phương Tưởng Tưởng hiểu ý cậu, nhanh chóng đuổi theo.

Hạ Cẩn ngẩn ngơ ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, cõi lòng nặng trĩu giống như bị ngọn núi đè ép song lại không biết cách để hít thở đều đặn.

Đột nhiên cánh cửa tiệm thú cưng mở ra, một con mèo màu trắng xuất hiện.

Hạ Cẩn chăm chú nhìn con mèo tao nhã đi thẳng về phía mình.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp người nọ, đối phương cũng cực kì kiêu ngạo, không để ai vào mắt như thế.

Hạ Cẩn cúi đầu day day mi tâm, không khỏi nghĩ bản thân đúng là giống những gì bác sĩ nói, bí bách đến cực hạn, nhìn mèo cũng có thể liên tưởng đến người nọ.

Hắn hiểu ý tưởng ấy rất buồn cười nhưng vẫn không tự chủ được, ngẩng đầu quan sát con mèo kia.

“!”

Nó đâu rồi? Hạ Cẩn cả kinh, định bước xuống xe.

Động tác của hắn chợt khựng lại. Hóa ra mèo con đang nghiêm túc ngồi trước cửa.

Vừa nãy góc nhìn có hạn nên Hạ Cẩn mới tưởng rằng mèo con biến mất.

Nó nghiêng đầu nhìn hắn.

Hạ Cẩn đang cân nhắc xem mình có nên đóng cửa để tránh dính lông mèo hay không. Bất chợt nó bèn nhảy vào trong thông qua cửa sổ, không quan tâm đến hắn nữa.

“…”

Phương Tưởng Tưởng chứng kiến hết mọi chuyện, cô thấy biểu cảm từ lâu đã chẳng còn xuất hiện trên mặt Hạ Cẩn, vừa bất đắc dĩ vừa hơi thất vọng.

Cô nở nụ cười, nói: “Con mèo này kiêu ngạo lắm, không cho sờ cũng chẳng cho ôm. Nhưng mà trông rất đẹp.”

Sau khi hắn biết Phương Tưởng Tưởng cũng chưa ôm được nó, cảm giác khó chịu vì bị mèo con lờ đi mới tan thành mây khói.