Nhân Vật Phản Diện Cuồng Lông Xù

Chương 6: Dạ bôn




dạ bôn: chạy trốn trong đêm

Mộ Lâm ghì chặt hồ ly trong lồng ngực, nhìn chằm chằm Mộ Vô Tình, sắc mặt trắng bệch, song không quỳ xuống.

Mộ Vô Tình tức giận: "Quỳ xuống!"

Ngực Mộ Lâm phập phồng kịch liệt, mặt mày có chút dữ tợn: "Ta không sai, tại sao ta lại phải quỳ!"

"Cạch ----" một tiếng, trong bàn tay trống rỗng của Mộ Vô Tình xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc, trở tay chém xuống, kiếm quang trắng sáng lạnh lẽo như tia chớp bổ về phía đầu gối Mộ Lâm.

"Bịch ---!"

Đầu gối Mộ Lâm đau nhức, y quỳ rạp xuống đất, trên trán xuất hiện mồ hôi to bằng hạt đậu.

"Không sai?!" Mộ Vô Tình chậm rãi thu kiếm, trách mắng: "Không nhớ nổi dạy dỗ đúng không!"

Mộ Lâm cúi đầu, cắn chặt răng, ánh mắt u ám ---- sao lại thế này? Chẳng lẽ chuyện giả vờ làm Hoắc Lĩnh thả bán ma đã bị bại lộ?

Nhưng từ trước đến nay y vốn mạnh miệng, càng bị đánh bị mắng, càng không chịu nhận sai.

Mộ Lâm: "Không có chính là không có!"

"Chát ----!" Mộ Vô Tình khó thở, tát lên mặt Mộ Lâm. Đầu Mộ Lâm bị tát lệch sang một bên, khóe miệng bị cắn rách, rướm máu.

Hứa Phong: "!"

"Bốn bán ma bị chém, nói là bị Hoắc Lĩnh chém. Nếu ta không gϊếŧ chúng, thì ngươi muốn dẫn Ma tộc đi đánh lén đồng môn sao?" Trong mắt Mộ Vô Tình lộ vẻ thất vọng, "Thủ đoạn bỉ ổi! Nói dối quen mồm! Mộ Vô Tình ta sao lại có đứa con như ngươi chứ?!"

"Hừ," Trong cổ họng Mộ Lâm phát ra tiếng hừ, chậm rãi ngẩng đầu, một bên má đã sưng lên: "Coi như y may mắn." Nói xong, hầu kết y trượt lên xuống, khó khăn nở nụ cười: "Nhưng mà, sư tôn! Có lúc nào ngươi coi ta là con ruột chưa?!"

Những lời này hoàn toàn chọc giận Mộ Vô Tình, y giơ tay phải lên, định tát ----

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một quả cầu lông đỏ rực nhảy ra từ ngực Mộ Lâm, như một quả cầu lửa phi về phía Mộ Vô Tình!

"Ngao ô -----!" Xem Vô Ảnh Cước của ta đây!

Tiểu hồ ly quay một vòng trên không trung, chân sau đá trúng tay của Mộ Vô Tình, như gãi ngứa, không chút tác dụng. truyện ngôn tình

"..." Mộ Vô Tình thu tay lại, chỉ thấy hồ ly từ không trung tao nhã rơi xuống đất, đong đưa đuôi, quay đầu nhìn y, cặp mắt hổ phách hơi ướŧ áŧ, ánh mắt tội nghiệp, giống như đang cầu xin y đừng đánh Mộ Lâm.

Thấy động tác của hồ ly, sắc mặt Mộ Vô Tình hơi dịu lại, nói: "... Ngươi cứu con linh hồ này?"

Mộ Lâm thẳng lưng, trừng mắt nhìn Mộ Vô Tình, không nói lời nào.

"..." Mộ Vô Tình lắc đầu, không hề để ý tới Mộ Lâm. Y ngồi xuống, nhìn linh hồ, một lát sau, nhịn không được sờ sờ cái đầu linh hồ.

Lông xù, ấm áp thoải mái, lông mày Mộ Vô Tình giãn ra một chút.

"Ngao." Hứa Phong định giả vờ nhút nhát chỉ cho y sờ một chút. Lúc Mộ Vô Tình định sờ hắn lần hai, Hứa Phong quyết đoán nghiêng đầu, linh hoạt xoay người, nhanh như chớp chạy tới chỗ Mộ Lâm, nhảy vào lồng ngực y, rúc đầu vào trong đó.

"..." Trong tay đột nhiên trống rỗng, Mộ Vô Tình ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, thấy hồ ly trong ngực Mộ Lâm, thở dài một hơi.

"Thôi," Mộ Vô Tình dừng một chút, mới nói, "Lần này chưa gây họa lớn, xét ưu khuyết điểm, phạt ngươi quỳ một canh giờ."

Mộ Lâm dời tầm mắt, không đáp. Mộ Vô Tình liếc y một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Thấy Mộ Vô Tình cuối cùng cũng đi, hai vai căng thẳng của Mộ Lâm thả lỏng, y xoa lông hồ ly, hít một hơi sâu, nhấc đùi phải thử đứng lên.

"Bịch." Đáng tiếc đầu gối vô lực, Mộ Lâm lảo đảo, quỳ phịch trên mặt đất.

"Ngao ngao!" Hồ ly nghiêng đầu, nhìn thấy liền hoảng sợ.

Không hổ là Vô Tình kiếm chủ, không hề nương tay với con ruột của mình. Hai đầu gối Mộ Lâm đẫm máu, là bị kiếm khí gây thương tích.

Hứa Phong thầm nghĩ, chỉ hi vọng không bị thương đến gân cốt.

Đời trước khi hắn là giáo viên cấp hai, mỗi ngày đều đối mặt với mấy đứa nhỏ tầm tuổi Mộ Lâm, mò ra được một ít kinh nghiệm ở chung. Đối với thiếu niên kỳ phản nghịch, cha mẹ càng đánh chửi, đứa nhỏ càng phản nghịch. Mấy tháng trước, một học trò của hắn trốn học đi net bị cha mẹ tóm được, đánh đến nỗi nhập viện, hắn từng khuyên cặp cha mẹ đó không nên đánh con, họ lại kiên quyết cho rằng không đánh không nên người, bảo hắn đừng xen vào chuyện của người khác. Về sau, học sinh kia quả nhiên dạy mãi không sửa, cha mẹ đánh thế nào cũng không có tác dụng, thành tích của học sinh đó xuống dốc không phanh, chưa học hết cấp hai đã bỏ học đi làm.

Việc này vẫn khiến Hứa Phong áy náy trong lòng. Trong mắt Hứa Phong, không có phương pháp giáo dục nào có tính bền bỉ cùng lý trí tốt hơn tình yêu thương. Hiện tại phương pháp của Mộ Vô Tình hỏng bét, đặt ở hiện đại, có thể tính thành tội ngược đãi.

Đáng tiếc nơi này là thế giới cổ đại tiên hiệp, quân vi thượng, phụ vi tôn, có thể đánh đứa nhỏ. Hứa Phong thầm thở dài không ngớt, đang tự hỏi mình nên an ủi Mộ Lâm thế nào, bỗng nhiên có một giọt nước rơi xuống chóp mũi hắn.

Hứa Phong kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên cắn môi đến mức trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, đôi mắt rươm rướm. Y cố gắng mở to mắt, không để nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn có một giọt rơi xuống chóp mũi hồ ly.

Hứa Phong: "..." Fuck, đại lão khóc?!

Hứa Phong cực kỳ không chịu được cảnh đứa nhỏ (mĩ thiếu niên) tầm tuổi này khóc, nhưng hắn không có cách nào nói lời an ủi, trong lúc nhất thời đau lòng muốn chết.

"Đừng nhìn ta!!" Mộ Lâm không kiên nhẫn quát lên, dùng sức dúi đầu hồ ly vào ngực mình.

"Đừng nhìn ta..."

Không thể chịu được nữa, nước mắt Mộ Lâm chảy xuống, không tiếng động, rơi trên lưng hồ ly, làm ướt bộ lông hồ ly.

Hứa Phong ngoan ngoãn chôn đầu trong ngực Mộ Lâm, nhắm mắt lại, nghe nhịp tim của thiếu niên, bỗng chốc, đập dồn dập.

Mộ Lâm...

Tôi nên nói cho cậu thế nào đây, cha cậu không phải không thương cậu, chỉ là y không biết biểu đạt như thế nào thôi.

Tôi nên nói cho cậu thế nào đây, việc cậu làm thực sự không đúng, cậu cần phân rõ phải trái, mới không tiếp tục phạm sai lầm.

Thừa dịp tất cả chưa quá muộn, cậu cần nắm giữ vận mệnh của chính cậu.

Đáng tiếc... Tôi không thể đồng hành cùng cậu.

Mộ Lâm khóc một lúc liền ngừng, y bĩu môi, rút khăn tay cẩn thận lau mặt, ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ, không nhìn ra một giọt nước mắt nào.

Tiếp đó, y nhịn đau quỳ một cách quy củ, khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.

Mộ Lâm không quỳ thẳng nổi, nhưng y vẫn ôm Hứa Phong trong lồng ngực, dùng tay cẩn thận vuốt ve. Thấy vậy, lòng Hứa Phong ngổn ngang trăm mối, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được, Mộ Lâm càng ngày càng thích hắn, nhưng hắn không phải là người của thế giới này, cũng không muốn dây vào chuyện của thế giới này.

Hắn tưởng tượng hình ảnh mình thuận lợi bỏ trốn, bỗng dưng lại cảm thấy mình chẳng khác gì "kẻ bạc tình".

Aiz. Quả nhiên là mị lực của nhân vật phản diện quá lớn, rốt cuộc cũng hiểu được tâm tư của fan tà giáo.

...

Hứa Phong không ngờ, cơ hội chạy trốn lại tới nhanh như vậy.

Mấy ngày trước Mộ Lâm bị cấm túc trong động băng, vốn có thương cũ trong người, giờ lại bị kiếm chém ra vết thương mới, hơn nữa cộng thêm việc quỳ trên mặt đất lạnh như băng một canh giờ, một khắc cuối y ngất luôn.

"Ngao ô!" Hứa Phong sợ hãi kêu thành tiếng, không đợi hắn gọi người, ngoài tiền thính truyền đến tiếng ồn ào, hai gã sai vặt áo xám nối đuôi nhau đi vào, bưng nước bưng thuốc, một người áo đen dáng người cao lớn ôm Mộ Lâm nhanh chóng đi ra ngoài.

Một lão ma ma đi bên cạnh Mộ Lâm, khóc hô: "Tiểu điện hạ, ngài không sao chứ tiểu điện hạ! Kiếm chủ thật độc ác..."

Hứa Phong bị tiếng ồn làm choáng váng, còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ma ma kia đã nhạy bén phát hiện trong lồng ngực Mộ Lâm có một con thú vô danh, tay tóm đuôi Hứa Phong, dùng sức kéo ra ----

"Sao lại có mèo hoang ở đây, biến đi biến đi! Chữa bệnh cho tiểu điện hạ quan trọng hơn!"

"Vèo --" Hứa Phong suýt chút nữa bị ném lên trời, may là hắn không phải động vật bình thường, ba cái đuôi vểnh lên, Hứa Phong điều chỉnh trọng tâm, đáp xuống một cây đại thụ.

Móng vuốt ôm lấy cành, Hứa Phong lảo đảo mấy lần mới vững vàng đứng trên thân cây.

"Ngao..." Choáng.

Cái... Tình huống gì thế này? Hắn cứ thế bị vứt đi??

Hứa Phong ngây người trên cây đại thụ, thân thể hắn nhẹ nhàng đi giữa tán cây, dưới trời đêm ngắm nhìn Thành Duyên điện.

Cách đó không xa, một tòa lâu điêu lương họa đống ( "lương" và "đống" là từ để chỉ các loại xà nhà kiểu nhà gỗ thời xưa, cả câu thành ngữ ám chỉ vẻ hoa lệ cầu kỳ của lầu các), đèn đuốc sáng trưng. Người hầu ra ra vào vào, ngay ngắn chỉnh tề, phong thái sầm uất như vậy, rất giống người phàm tục.

Trong lòng Hứa Phong biết, Hoàng thái hậu phái rất nhiều ma ma hạ nhân tới đây hầu hạ Mộ Lâm. Nhưng làm như vậy, không chỉ không thích hợp với Kỳ Lân phong yên tĩnh u lãnh, mà còn ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của những người tu hành khác.

Hiển nhiên, Mộ Vô Tình hổ thẹn trong lòng, không khuyên được Thái hậu nương nương đừng đưa người đến Kỳ Lân phong. Mộ Lâm lớn lên trong hoàn cảnh được tâng bốc, càng lớn càng lộ rõ cái tôi hơi lớn, có chút không quản đúng sai.

Thái hậu tuy thương cháu ngoại, nhưng đặt ở nơi thế ngoại tu hành như Vô Cực kiếm tông thế này lại cực kỳ không ổn, vô hình tạo ra bức tường ngăn cách giữa Mộ Lâm với các sư huynh đệ tầm tuổi. Nhưng Mộ Lâm lại cho rằng như thế tốt cho y.

Mộ Vô Tình lãnh khốc khó gần, nhưng thực sự thương yêu Mộ Lâm. Đáng tiếc cứ hở tí là đánh chửi, phương pháp giáo dục sai lầm, khiến Mộ Lâm nghĩ Mộ Vô Tình đang hại y.

Hôm nay Mộ Nhất Hàng chờ trong rừng trúc, bộ dáng nhìn y muốn nói lại thôi, đương nhiên là đã sớm biết Mộ Vô Tình ở Thành Duyên điện, đang đợi Mộ Lâm về xử lý. Mộ Nhất Hàng vốn có ý tốt, Mộ Lâm lại không hề cảm kích, về sau, có ai muốn làm bạn với y nữa.

Hứa Phong nheo mắt, trong lòng có hai người đang đánh nhau, rối rắm không thôi.

Thừa dịp Mộ Lâm ngất đi, chạy trốn không tốt sao?

Nhưng hắn không có nhiều kinh nghiệm làm hồ ly, không tính đến chuyện sau khi Mộ Lâm khỏi hẳn liệu có liều mạng tìm hắn, bắt hắn về cho hắn đeo xích chó không, cho dù hắn thành công chạy trốn khỏi Vô Cực kiếm tông, cũng không có năng lực sinh tồn nơi hoang dã, thời thời khắc khắc đều phải lo mạng mình.

Trời đất bao la, hắn có thể đi nơi nào?

Gió đêm thổi qua, hơi sương tiến vào lỗ mũi, hóa thành sự lạnh lẽo. Hứa Phong theo tán cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trên mái hiên. Hắn quay đầu nhìn cung điện hoa mỹ ở nơi xa, trong lòng đột nhiên xuất hiện hình ảnh ----

Từng giọt nước mắt rơi trên người hắn, thân thể thiếu niên khẽ run, cực lực kiềm chế bản thân, nói: "... Đừng nhìn ta."

Dường như những giọt lệ ấy vẫn còn vương lại trên lưng hắn, rõ ràng nước mắt không có trọng lượng, Hứa Phong lại cảm thấy nặng cực kỳ, đau đớn lại nóng bỏng.

"Ai..." Hứa Phong thầm nói, "Mình đúng là một giáo viên tốt."

Hắn nhảy từ mái hiên xuống bụi cỏ, làm một con hoét (*) giật mình tỉnh giấc. Rất nhanh, hình bóng bị ánh trăng nhuộm thành màu đỏ sậm biến mất trong màn đêm.

- ------------------

(*) chim hoét