Nhân Vật Phản Diện Cuồng Lông Xù
Mộ Lâm hôn mê chừng ba canh giờ, dần dần tỉnh dậy.
Khi mở mắt, y đã nằm trên giường lớn ở tẩm điện, trên người đắp một chiếc chăn nhung mỏng. Xốc chăn mỏng lên, ngoại y đã được người cởi ra, trung y trắng như tuyết dài tới đùi, trên đầu gối quấn một lớp vải màu nâu, tỏa ra mùi thuốc dịu nhẹ.
Y thử hoạt động hai đầu gối, cảm thấy đau đớn đã giảm, có thể thực hiện được những động tác bình thường, vận chuyển kinh mạch một vòng, kinh mạch cũng không bị loạn. Y nghĩ, nhất định là sau khi y ngất đi, đám ma ma đã cho y uống linh dược, lại bôi thuốc trị ngoại thương có hiệu quả cực tốt lên đầu gối mới đỡ nhanh như vậy.
Đầu gối đã không thành vấn đề, Mộ Lâm như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt tối sầm lại, sờ tay lên má.
"..." Tay y khẽ véo, không sưng không đau. Nhưng nghĩ đến chuyện bộ dáng chật vật của bản thân đã bị hạ nhân nhìn thấy, trong lòng y không khỏi phiền muộn.
Tay trái Mộ Lâm quơ vào trong giường, quơ được một thanh kiếm sáng ngời. Trường kiếm quen thuộc ở trong tay, Mộ Lâm chậm rãi thở phào một hơi, bỗng nhiên cảm thấy thiếu gì đó.
... Đúng rồi, hồ ly đâu?!
Mộ Lâm nhíu mày, gọi người ngoài cửa: "Lý ma ma."
"Dạ dạ, nô tỳ đến đây." Ma ma kia canh ở ngoài cả đêm để chờ Mộ Lâm tỉnh dậy sẽ tới chăm sóc y.
Bà nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa, cúi người: "Tiểu điện hạ đỡ hơn chưa? Ngài có gì phân phó?"
Mộ Lâm nói: "Lúc trước, khụ, chính là lúc sau khi ta ngất đi, các ngươi có nhìn thấy một con hồ ly đỏ?"
Đôi mắt ma ma chuyển động liên tục, thầm nghĩ không xong ---- không phải tiểu điện hạ đang hỏi con mèo hoang màu vỏ quýt đó chứ? Bà nhớ lại chuyện mình vứt con "mèo" kia, trong lòng bồn chồn, lại nghĩ, nếu đó là hồ ly tiểu điện hạ nuôi, chắc là sẽ biết nhà chủ nhân, có lẽ hồ ly kia đi ra ngoài vào buổi tối, không lâu sau sẽ trở về.
Bà tuổi tác đã cao, suy nghĩ hơi chậm, đang muốn mở miệng đáp lại, Mộ Lâm đã không kiên nhẫn nói: "Quên đi quên đi!"
"Ơ," Ma ma vội nói, "Tiểu điện hạ đừng lo. Vừa rồi lão nô nhớ ra, đêm trước, đích xác không có con hồ ly nào. Có lẽ là hồ ly sợ người lạ, thấy nhiều người liền trốn đi. Tiểu điện hạ cứ tĩnh dưỡng thân thể, có lẽ sáng mai nó sẽ về."
Ngày hôm qua Mộ Lâm được hồ ly cứu, gần như ôm vào lồng ngực cả một ngày. Bây giờ không thấy hồ ly, y cảm thấy nôn nóng, nhưng ma ma đã nói vậy, Mộ Lâm cũng hiểu có lẽ có nhiều người lạ quá, nó sợ nên trốn tới chỗ khác.
Y ôm kiếm, ngồi khoanh chân trên mép giường, nói: "Lý ma ma, bà đi tìm người mang vài thứ đến."
"Vâng."
Một khắc sau, tiếng hai hạ nhân ở ngoài cửa tẩm điện vang lên, thanh âm Mộ Lâm từ trong phòng truyền ra: "Vào đi."
Một người mở cửa, người còn lại ôm một đống đồ nặng trịch ánh vàng rực rỡ vào trong, một tầng lại một tầng, xếp lên còn cao hơn cả gã.
Hai người khẽ khàng đặt đồ xuống, sau khi dọn xong, nói: "Như vậy đã được chưa, tiểu điện hạ?"
Mộ Lâm một tay ôm kiếm, một tay chống má, nghiêng đầu nói: "Được rồi, đi ra ngoài đi."
Đợi hai hạ nhân đóng cửa đi ra, Mộ Lâm lập tức nhảy xuống giường, hai chân xỏ giày, chạy bịch bịch tới bàn.
"Cái này để làm bát cơm," Mộ Lâm cầm một cái bát vàng lớn, đặt xuống, lại cầm một cái bát vàng nhỏ, "Cái này để uống nước."
Y lại cầm bướm nhỏ bằng bạc, lẩm bẩm: "Cái này dùng để chơi."
"Cái này có thể đeo lên cổ." Trên bàn có một cái chuông vàng tinh xảo, Mộ Lâm cầm rung rung, tiếng chuông leng keng giòn giã.
Thanh âm rất dễ nghe, nhưng linh thú không phải sủng vật bình thường, chưa chắc tiểu hồ ly đã thích.
Nghĩ nghĩ, Mộ Lâm đặt chuông sang một bên, tiếp tục xem đồ, nghĩ đến lúc tiểu hồ ly về sẽ thấy điều "bất ngờ" này, khóe môi y hơi nhếch lên, mang theo chút đắc ý.
Nhưng y đợi lâu thật lâu, hồ ly vẫn không về.
Mộ Lâm chờ lâu, càng ngày càng cáu kỉnh, đập bát vàng lên mặt bàn, phát ra tiếng cạch. Y cầm kiếm, đi đến cửa, mở cửa cái xoạch: "Các ngươi trở về ngủ hết đi!"
Đám ma ma hầu hạ y cả đêm, đang gật gà gật gù. Tiếng Mộ Lâm quát lập tức khiến họ bừng tỉnh: "Vâng vâng, tiểu điện hạ, ban đêm gió lớn, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi."
Mộ Lâm thấy quả nhiên có nhiều người canh giữ ở cửa, trong lòng không được tự nhiên. Y đã sắp mười lăm tuổi, không phải trẻ sơ sinh thời thời khắc khắc đều phải trông, thật ra Hoàng tổ mẫu không cần phái nhiều người tới hầu hạ y như vậy.
Huống chi, những sư huynh đệ khác cũng không có loại đãi ngộ đặc biệt này, nếu nói ra, người bị chê cười có lẽ là y.
Thấy đám người ma ma đang muốn đi, Mộ Lâm dừng một chút, nói: "Lý ma ma."
Lý ma ma lập tức xoay người, tất cung tất kính.
"Các ngươi, các ngươi..." Mộ Lâm dừng một chút, nói: "Hôm sau ngủ đi, không cần tới gác đêm."
"Cảm ơn tiểu điện hạ đã quan tâm, nhưng..."
"Trở về ngủ đi!" Mộ Lâm vèo một cái trốn vào trong phòng, đóng cửa, dựa lưng vào cửa, bĩu môi.
Một phút sau, bên ngoài yên tĩnh. Mộ Lâm thở phào một hơi, hoạt động đầu gối một chút, ôm kiếm thong thả đi lại trong phòng.
"Chạy đâu rồi?"
"Nên đặt tên nó là gì đây..."
"Phiền muốn chết! Sao còn chưa về nhỉ?"
"Không phải lạc rồi đấy chứ? Nhỡ đi lạc gặp mãnh thú thì phải làm sao bây giờ!"
Đi đi lại lại một lúc, y như nghĩ đến điều gì, mày càng ngày càng nhăn lại, bỗng vung kiếm lên ----
Vô Tình kiếm pháp thức thứ năm --- Tuyệt Trần!
Vừa thu lại chiêu thức, thân kiếm đột nhiên rung động, ánh trăng chiếu xuống thân kiếm, phản xạ lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lẽo, tuấn mỹ vô trù của Mộ Lâm, nhưng ánh mắt không đủ trầm ổn, ẩn ẩn trì trệ.
"Ngươi còn cầm thanh kiếm này làm gì? Nếu không thể bình tâm tĩnh khí, xóa bỏ phàm dục, kiếm pháp của ngươi đừng mong tốt lên!"
Trong đầu hiện lên vẻ mặt nghiêm khắc lại xa cách của Mộ Vô Tình, lời y nói như sóng triều mãnh liệt, không ngừng quẩn quanh tai Mộ Lâm.
Mộ Lâm lại sử dụng mấy chiêu, có lẽ do y không tập trung, dùng sức quá mạnh, chiêu thức càng ngày càng loạn, dần có xu hướng không khống chế được!
"Nhưng ta không muốn giống ngươi!!" Trán Mộ Lâm đột nhiên xuất hiện gân xanh, cánh tay dùng sức vung lên!
"Ầm ----!" Cửa phòng bị phá, Mộ Lâm cầm kiếm đi ra.
Y dừng lại ở tầng năm Vô Tình kiếm đã lâu, dù cố gắng cỡ nào cũng không thể tiến bộ! Mắt thấy Mộ Nhất Hàng được chiêu nhập vào Kỳ Lân phong cũng bắt đầu tu luyện Vô Tình kiếm pháp, tu luyện vừa nhanh vừa ổn định, có lẽ không quá vài năm sẽ vượt được y, Mộ Lâm sao có thể không vội!
Nhưng, Vô Tình kiếm này không phải là thứ thường nhân có thể tu luyện. Nó yêu cầu người tu kiếm vứt bỏ hết thảy phàm tư tục niệm, vô dục tắc cương, trong mắt Mộ Lâm, đó chính là biến thành kẻ máu lạnh giống như Mộ Vô Tình!
Y nắm chặt chuôi kiếm, lúc thì nhớ tới mẫu thân, lúc thì nhớ tới Thích Mộc Nguyệt, chỉ cảm thấy cả người như bị xé thành hai nửa, cảnh vật trước mắt dần mơ hồ.
"..."
Hứa Phong từ thiên môn đi vào, đang định lén lẻn vào tẩm điện của Mộ Lâm, cho Mộ Lâm một "bất ngờ", lại thấy cây cối trước tẩm điện Mộ Lâm ngã rạp xuống đất, hoa cỏ cây lá bay loạn xạ.
Một đống hỗn độn.
Hứa Phong liếc mắt, vết chém liền mạch, hiển nhiên là do kiếm gây nên, trong lòng trầm xuống.
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, Mộ Lâm có thể gây nên động tĩnh cỡ này, có thể thấy được thương thế không nặng. Mộ Vô Tình quả nhiên chỉ muốn dọa Mộ Lâm một chút, không tổn hại đến gân cốt của y.
Trong nguyên tác, thời gian trôi qua, Mộ Lâm càng ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình, hiện tại chỉ chém hoa cỏ cây cối, về sau sẽ chém người. Hứa Phong vừa rồi chạy trốn một đêm, bị gió lạnh thổi tỉnh, liều mạng nhớ lại nguyên tác, liệt kê những nguyên nhân khiến Mộ Lâm hắc hóa, tổng cộng được sáu vấn đề.
Một trong số những vấn đề đó, chính là kiếm pháp mà Mộ Lâm đang tu luyện.
Mộ Lâm kiêu ngạo lại cậy mạnh, không chịu chấp nhận chuyện Vô Tình kiếm y tu luyện từ nhỏ lại kém hơn người khác. Nhưng y không hiểu được cảm xúc khi tu luyện Vô Tình kiếm, hoặc nên nói, Vô Tình kiếm không hợp với y, cưỡng ép như vậy, đương nhiên sẽ thường xuyên gặp khó khăn, tâm tính đại biến, chôn xuống điềm báo nguy hiểm cho con đường nhập ma tu ma về sau.
Giáo dục trẻ nhỏ phải dựa vào tính cách của đứa nhỏ để đưa ra nội dung giáo dục. Hứa Phong thầm nghĩ, cái gọi là tùy tài mà dạy, thầy Hứa vẫn rất am hiểu đó!
Cách đó không xa, Mộ Lâm dùng kiếm chống đỡ thân thể, thở dồn dập, khung cảnh trước mắt xoay vòng vòng.
Y có thể cảm giác được, bắt đầu từ tầng thứ năm của Vô Tình kiếm pháp, y rất khó tiến bộ, thường xuyên thụt lùi, thậm chí là bị phản phệ ---- ví như hiện tại, hai mắt y đau đớn, xuất hiện tình trạng mù trong chốc lát.
Những tác dụng phụ này, cho tới bây giờ y không hề nói với Mộ Vô Tình.
Khi y chưa hiểu chuyện đã bắt đầu tu luyện Vô Tình kiếm pháp. Chờ đến khi y trưởng thành phát hiện không đúng, tất cả mọi người đều nói với y, y là con của Mộ Vô Tình, đến khi thấu đáo được Vô Tình kiếm pháp nhất định sẽ kế thừa Vô Tình kiếm. Cho nên, chi bằng không nói ra, nếu không người ngoài biết chuyện lại không hiểu chuyện, sẽ bị người nọ coi là yếu đuối.
Giờ phút này, Mộ Lâm không nhìn thấy, đêm dài sắp qua, mặt trời đã nổi lên phía chân trời, một tia nắng chớp nhoáng trên mặt đất, giống như tùy thời sẽ giãy khỏi những ràng buộc, phá bỏ giới hạn.
Hứa Phong vẫy đuôi, nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất lộn xộn những cành gẫy hoa tàn, phát ra âm thanh soàn soạt.
"Kẻ nào?!" Mộ Lâm quát.
Hai mắt y nhắm chặt, mí mắt khẽ run, Hứa Phong không để ý tới điểm khác thường, vui vẻ chạy tới.
"Cạch ----! Thiếu niên đột nhiên đứng thẳng, rút kiếm đâm về phía trước, mũi kiếm cách trái tim Hứa Phong chưa tới một tấc!
"..." Tâm can tì phế của Hứa Phong nhảy loạn một hồi, vội vàng thả thứ trong miệng xuống dưới đất, kêu "Ngao" một tiếng.
"Là ngươi!" Mộ Lâm luống cuống thu kiếm vào vỏ, thiếu chút nữa chém phải mắt cá chân mình, bất mãn nói: "Ngươi còn biết về cơ à!"
Sao lại thế? Hứa Phong đã quên luôn thứ trên mặt đất, ánh mắt của y...
"Ngao ngao ngao!" (Không có việc gì chứ!)
Hứa Phong ngậm "món quà" của hắn, chi sau bò lên ống quần Mộ Lâm, chi trước víu lên người, nhanh chóng leo lên được bả vai Mộ Lâm, nghiêng đầu xem xét mắt Mộ Lâm.
Mộ Lâm vươn tay trái sờ hồ ly, nói: "... Ngươi lo cho ta?"
Hứa Phong cọ cổ y.
"Hừ, ta có thể có chuyện gì?" Khóe miệng Mộ Lâm cong lên, dừng một chút, nói: "... Đã quen rồi."
Hứa Phong im lặng.
Mộ Lâm nói: "Yên tâm đi." Dứt lời, bỗng nhiên phát hiện cảm giác đau đớn ở hai mắt giảm đi rất nhiều. Nghĩ đến chuyện có lẽ tác dụng phụ này có quan hệ mật thiết với cảm xúc, tâm trạng ổn định có lẽ có thể khôi phục.
Mộ Lâm vận khí định thần, bắt đầu khởi động linh khí trong cơ thể dẫn vào hai mắt, lớp sương mù trước mắt như được gió thổi đi, dần lộ rõ cảnh sắc trước mặt.
Y siết tay, mở mắt ----
Trong phút chốc, tia nắng vàng rực rỡ xuất hiện nơi chân trời, từng vệt nắng chiếu xuống thế giới, chói đến nỗi không thể nhìn thẳng. Đôi mắt thiếu niên lập tức chảy ra nước mắt sinh lý, đọng lại trên hàng mi dài, long lanh lấp lánh.
Hứa Phong nhìn đến ngây người.
Mộ Lâm nâng tay dụi mắt, lau nước mắt đi, nghiêng đầu, phát hiện hồ ly đang kinh ngạc, miệng ngậm một mảnh lá phong, dưới ánh mặt trời hiện lên màu vàng đỏ.
"... Lá phong?" Y cầm lấy, ôm hồ ly xuống, đặt trong lòng: "Tặng cho ta?"
"Ngao ô." Hứa Phong gật đầu.
"Màu giống y hệt ngươi, đúng là biết chọn hàng. Nhưng mà..." Mộ Lâm nhìn lá phong, lại nhìn hồ ly, nụ cười dần rạng rỡ, hình như rất vui vẻ:
"Ha ha ha, ngươi là linh thú, chắc là không biết đi?"
"Ngao?"
"Lá phong có nghĩa là tương tư."
"..."
"Lần đầu tiên ta nhận được lá phong, lại là do ngươi tặng."
Hai má dần nóng lên, Hứa Phong lắc đầu, muốn làm nguội má --- tôi biết "lá phong đưa tình", nhưng ý tôi không phải vậy.
Hắn ngao ngao hai tiếng, vươn chân trước, chỉ chỉ lá phong, lại chỉ chỉ mình. Mộ Lâm nói: "Nghĩa là gì? Lá phong là ngươi? Tên của ngươi?"
Hứa Phong vừa lòng gật đầu, cọ ngực Mộ Lâm. Mộ Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Được! Từ nay về sau, ngươi gọi là A Phong."
Hứa Phong cao hứng phấn chấn ---- rốt cuộc hắn cũng có thể khiến đại lão hiểu được ý mình, thành công tìm về cái tên của mình!
Mộ Lâm cũng trở nên cao hứng: "A Phong!"
"Ngao ~"
"Ngươi rất thích ta."
"..."
"Ngươi đã thích ta như vậy, ta quyết định giữ lại ngươi."
"..................."
Mộ Lâm nhét ngón trỏ vào trong miệng, dùng sức cắn: "Há mồm."
Hứa Phong còn chưa kịp phản ứng, ngón tay dính máu cùng nước bọt kia đã không hề do dự nhét thẳng vào miệng hắn, hương vị tanh ngọt xộc thẳng lên não, giống như bàn là cực nóng khắc vào máu thịt.
"Ô!!!"
- --------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mộ Lâm: Lần đầu tiên trong đời nhận được lá phong. Ta muốn thưởng cho ngươi thứ gì đó:)
Hứa Phong: Uống máu thì uống máu, đừng cho nước miếng... Ô!
Chương sau: Tiếp tục liếm, đừng có ngừng:)