Mặc dù đã quyết định nhưng có những việc bắt buộc phải là Lâm Hạo Hải, anh Trịnh và Tiền Chấn Tá cùng với đương sự Lư Dĩ Sương đích thân xử lý. Tôi mặc dù rất muốn tham gia nhưng còn một việc quan trọng hơn cần làm.
Đó là… tới khu nghĩa trang liên hệ người quản lý ở đó để thay bức hình của tôi trên bia mộ cô gái kia. Trước mắt cứ để trống khung ảnh, đến cảnh sát thuật lại sự tình rồi để họ tìm kiếm thân phận của cô ấy đã.
Những việc này hầu hết đều được Lâm Hạo Hải sắp đặt trước rồi nên tôi cũng chẳng mất công nhiều, điều khiến tôi thấy buồn bực là: Để đề phòng có người nhìn thấy, tôi và Lâm Hạo Hải không được gặp nhau!
Thật quá dã man, ở đâu lại có người khổ như tôi, vừa mới xác định được tâm ý của đối phương xong liền bị cản trở không cho gặp mặt…
Cũng may bây giờ đã là thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, có rất nhiều phương pháp liên lạc, nếu không tôi sợ mình sẽ phát điên lúc nào không biết mất… oa oa oa oa.
Tôi lăn lộn trong căn nhà Lâm Hạo Hải mới thuê cho mình, cảm thấy nhàm chán lắm rồi. Mấy ngày gần đây tôi cũng không thể thay thế Lư Dĩ Sương đi làm, chỉ có thể buồn bực ngồi nộp đơn xin việc khắp nơi. Căn nhà này ở gần trung tâm, cách chỗ Lâm Hạo Hải không xa. Tôi đã may mắn có cơ hội nhìn thấy đám xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm, chỗ đó đủ chói mù mắt con người bình dân như tôi rồi. Hơn nữa căn nhà này cũng quá rộng, mặc dù không lớn như nhà Lâm Hạo Hải nhưng chỉ có một mình tôi sống, cảm giác quả thật trống rỗng vô cùng.
Tôi đã quen với việc ở căn phòng khác, hoặc là trong bếp, hay ở phòng khách nhất định sẽ có bóng dáng Lâm Hạo Hải rồi, oa oa oa oa oa.
Tiền thuê n᩠này đương nhiên tôi không trả nổi, Lâm Hạo Hải cũng chẳng nói cho tôi biết mất bao nhiêu, chỉ nói địa chỉ, sau đó cho người đem đồ dùng thiết yếu của tôi đến thôi.
Aizzz, không có công ăn việc làm, lại có nhà cao cửa rộng để ở, đến cả cơm áo mặc cũng chẳng phải lo toan tính toán… Lẽ nào đây chính là “được bao”?
Nhưng ở đâu ra người được bao nào đáng thương như tôi chứ… Cả tuần rồi còn chẳng thấy mặt người bao mình đâu, hu hu hu hu hu.
Buồn bực lăn qua lộn lại một hồi, điện thoại đột nhiên reo vang. Tôi lập tức bật dậy, vui mừng cầm điện thoại, kết quả vừa nhìn thấy tên hiển thị đã thất vọng não nề.
Không phải Lâm Hạo Hải mà là Tiền Chấn Hựu…
Tâm trạng như sắp chết đến nơi, tôi nhấc máy: “A lô? Tiền Chấn Hựu? Có chuyện gì à…”
Tiền Chấn Hựu: “Cậu làm sao mà tinh thần xuống dốc thế?”
“Cậu nói thử xem…” Tôi cúi đầu ủ rũ.
Tiền Chấn Hựu khựng lại, một lúc sau mới nói: “Nếu không ngại có thể ra ngoài ăn bữa cơm được không?”
“Tớ không ngại, nhưng Lâm Hạo Hải chắc chắn sẽ ngại đấy.” Tôi từ chối ngay.
“Cậu đúng là rất để ý anh ta…” Tiền Chấn Hựu thở dài, “Thôi được rồi, bây giờ tớ đang ở dưới nhà cậu, cậu có thể xuống dưới ngồi ghế dài nói chuyện với tớ một lúc được không?”
Tôi ngẩn ra, chưa kịp từ chối thì Tiền Chấn Hựu đã mở miệng: “Tiểu Mễ, xuống đi. Tớ đảm bảo chỉ một lần này thôi.”
“Được rồi.” Tôi cuối cùng cũng mềm lòng gật đầu, thay đồ rồi đi xuống tầng. Quả nhiên vừa xuống đã thấy có người ngồi bên ghế dài gần bồn phun nước.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Sao thế?”
Tiền Chấn Hựu: “Ờ, cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nữa tớ phải đến thành phố H rồi.”
“Hả?” Tôi nghi hoặc, “Đến đó làm gì?”
“Phát triển công ty con.” Tiền Chấn Hựu bất đắc dĩ, “Công ty ấy mà, càng lúc càng phát triển, càng làm càng mệt.”
“Xì, để Tiền Chấn Tá đi là được rồi, anh ta có vẻ rảnh rỗi lắm mà.” Tôi bĩu môi.
Tiền Chấn Hựu: “…”
Cậu ta cười cười: “Cậu vẫn ghét Tiền Chấn Tá à? Thật ra về sau anh ấy cũng rất hối hận, bởi vậy nên mới ngại không dám đến gặp cậu.”
“Hứ.”
“Hơn nữa… thật ra việc đến thành phố H này là chính tớ chủ động đề nghị.” Thần sắc Tiền Chấn Hựu có phần ảm đảm, “Đến nơi rồi, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, phải tìm đối tác, liên hệ công ty mẹ, còn phải liên hệ với các công ty khác… sẽ bận xoay như chong chóng.”
Tôi khó hiểu: “Thế cậu còn đi làm gì? Cẩn thận lại lao lực quá độ mà chết đấy, thanh niên à.”
Tiền Chấn Hựu cười khổ: “Cậu… Đương nhiên là vì tớ muốn dùng công việc bận rộn để lấp đầy thời gian cá nhân của mình rồi. Nếu không tớ sợ cứ một lúc là lại tới trước nhà cậu mất.”
Tôi vội nói ngay: “Thế cậu còn không mau đến thành phố H đi!”
Tiền Chấn Hựu lắc đầu cười cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Tôi nhìn cậu ta như thế, trong lòng cảm thán không thôi, nói: “Ui chao, Tiền Chấn Hựu, cậu đừng như thế nữa. Thật ra tớ thấy cậu cũng thật sự thật sự đâu có thích tớ đến thế đâu. Cậu chỉ cho là cậu đã bỏ qua một cô gái rất tốt… Được rồi, đừng có trưng vẻ mặt đó ra nữa được không? Cậu thật sự thích tớ đấy à? Tớ thừa nhận, tớ không được tốt đẹp như mình nói…”
Thở dài một hơi, tôi lại tiếp: “Cậu chỉ cảm thấy mình đã bỏ qua một người con gái đã từng thích cậu đến thế. Lúc Lư Dĩ Sương thờ ơ với cậu, khi cậu nghe tin tớ chết, đáy lòng cậu tiếc nuối, tự trách, áy náy, đau khổ, thương cảm, hoặc có thể thật sự có một chút thích, đột nhiên tất cả đồng loạt dâng lên, hòa trộn vào nhau, trở thành tâm tình bây giờ của cậu.”
Tôi nhìn Tiền Chấn Hựu, nói một cách chân thành: “Thật ra cậu không thích tớ như thế đâu. Tin tớ đi, cậu thậm chí còn không cần đến thành phố H, chỉ cần qua một thời gian nữa cậu sẽ hoàn toàn không có cảm giác gì với tớ. Có điều, đương nhiên cậu đến thành phố H thì càng tốt, bởi vì đổi hoàn cảnh tâm tình cũng sẽ đổi theo. Cậu có thể nhanh chóng nhìn rõ ràng việc này, nói không chừng còn gặp được người con gái không thể gặp được ở thành phố A ấy chứ.”
Tiền Chấn Hựu sững ra, gật đầu cười bảo: “Hy vọng thế.”
Những điều tôi muốn nói, cả nên nói lẫn không nên nói đều đã tốt ra cả rồi, tự thấy bản thân cũng chẳng còn gì để nói với Tiền Chấn Hựu nữa, bèn nói: “Cậu còn muốn ngồi tiếp nữa à?”
Tiền Chấn Hựu lắc đầu: “Không. Tớ đi trước đây, cảm ơn cậu, Tiểu Mễ.”
“Ui trời, có vấn đề gì đâu, cứ xem như nói chuyện phiếm với bạn bè vậy mà, cảm ơn cái gì chứ.” Tôi gãi gãi đầu.
Tiền Chấn Hựu nhìn tôi: “Cảm ơn cậu đã thích tớ đến tận bốn năm.”
Tôi: “…”
Cậu ta đứng dậy, xoa đầu tôi, tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại nên tránh không kịp. Nhưng rất nhanh cậu ta đã thu tay lại, cười bảo: “Còn một điều nữa, đó là tớ chắc chắn thích cậu nhiều hơn cậu tưởng nhiều lắm. Có điều… Chúc cậu và Lâm Hạo Hải hạnh phúc.”
Nói xong Tiền Chấn Hựu quay người lên xe đi luôn. Tôi vẫn còn đang ngẩn ra nhìn xe cậu ta rời đi, bụng nghĩ Tiền Chấn Hựu quả nhiên là thanh niên trí thức, mấy câu khiến người ta cảm động tùy tiện nói bừa cũng ra…
Tôi còn đang ngẩn ra như thế thì điện thoại lại kêu. Tôi nhìn tên người gọi điện, đột nhiên thấy có cảm giác bất an.
Quả nhiên, điện thoại vừa thông đã nghe giọng Lâm Hạo Hải lạnh lùng: “Vẫn còn lưu luyến không nỡ xa người ta?”
“Thôi đi!” Tôi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng: “Anh đến lúc nào thế, đang ở đâu vậy?”
Tôi nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy Lâm Hạo Hải đâu. Giọng Lâm Hạo Hải cũng có vẻ hòa hoãn đi nhiều: “Em lên nhà đi.”
Tôi vội vàng chạy nhanh lên tầng, vừa mở cửa liền bị người ta kéo vào, sau đó cửa nhà tự động đóng sập lại.
“Sao anh lại đến đây!” Tôi vừa vui mừng lại vừa lo lắng, “Không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Lâm Hạo Hải: “Anh cẩn thận lắm rồi… Cố ý nhân thời gian người người nhà nhà đều đang ăn cơm chạy đến đây, còn đặc biệt đỗ xe dưới tầng hầm rồi đi thẳng lên bằng thang máy. Kết quả em lại không có nhà, mở cửa sổ ra nhìn, hừ, không ngờ lại đang nói chuyện với Tiền Chấn Hựu.”
Tôi biện bạch: “Không phải đâu, Tiền Chấn Hựu chuẩn bị đến thành phố H rồi nên đến chào thôi.”
Lâm Hạo Hải nhướng mày: “Cậu ta đến thành phố H? Tin vui!”
Tôi: “…”
“Anh ấu trĩ thật đấy…” Tôi cười cười đánh Lâm Hạo Hải mấy cái. Lâm Hạo Hải bắt lấy tay tôi, kéo cả người tôi vào lòng, ôm tôi từ phía sau, giọng lười nhác: “Aizzz, lát nữa còn phải vào viện diễn trò cùng với mấy người Lư Dĩ Sương.”
“Khổ cho anh rồi.”
“Cũng chỉ mấy ngày thôi, cha mẹ cô ta bây giờ đã bắt đầu chấp nhận chuyện con mình mất trí nhớ… cũng nhìn ra được cô ta thích anh Trịnh, còn tìm anh nói chuyện, khuyên nhủ anh phải cẩn thận với cái anh Trịnh kia.” Lâm Hạo Hải vùi đầu vào cổ tôi: “Tối nay em ăn gì?”
Tôi lí nhí: “Chắc là mỳ ăn liền…”
Lâm Hạo Hải: “Anh biết ngay em sẽ ăn mỳ ăn liền mà!”
“Anh đừng có trở mặt xoành xoạch như thế có được không?” Tôi ấm ức, “Em có biết nấu ăn đâu! Thỉnh thoảng em cũng có gọi đồ ăn ở ngoài mà, chẳng qua mỳ ăn liền mới là tình yêu chân chính của em!”
Lâm Hạo Hải: “Để anh nhìn thấy em ăn mỳ ăn liền lần nữa thì cẩn thận đấy!”
Tôi cụt hứng: “Được rồi, vậy về sau em không ăn nữa là được chứ gì. Ý em là em chẳng ăn gì hết luôn á!”
Lâm Hạo Hải bị tôi chọc tức đến bật cười: “Em thử không ăn gì hết xem.”
Tôi bĩu môi: “Dù sao anh cũng không kiểm soát được em có ăn cơm không.”
“Ra là em tức giận chuyện này à…” Giọng Lâm Hạo Hải mang theo ý cười: “Chuyện này thì chịu rồi… Đợi thêm một thời gian, mấy hôm nữa là ổn rồi.”
Aizzz, thật ra tôi cũng biết Lâm Hạo Hải có khó khăn, nếu không phải vì tôi và Lư Dĩ Sương thì với tính cách thích gì làm nấy của anh ấy, sao có thể đầu tiên cùng tôi diễn kịch, sau lại cùng Lư Dĩ Sương diễn kịch như thế được…Tôi nghĩ một hồi, ngẩng đầu hôn lên mặt Lâm Hạo Hải: “Được rồi, vất vả cho anh quá.”
Lâm Hạo Hải cười như không cười nhìn tôi, khóe miệng nhướng lên, đôi mắt đen tuyền đột nhiên lấp lánh.
Sau đó anh ấy hôn tôi, phát âm cũng không rõ ràng lắm: “Chỉ hôn mặt không thôi sao đủ được.”
Nụ hôn lần này khác hẳn trước, nó chứa đầy sự quấn quýt và chiếm đoạt mà tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi dường như có thể cảm thấy mặt mình nóng cháy, hô hấp cũng bất giác ngừng lại. Mãi một lúc lâu sau, tôi gần như sắp ngạt thở đến nơi thì Lâm Hạo Hải mới bất đắc dĩ buông ra, cúi đầu dựa trán lên trán tôi, thấp giọng: “Sao em ngốc thế, phải hít thở chứ.”
Tôi: “Em bận xấu hổ mà… quên mất phải hít thở rồi…”
Lâm Hạo Hải: “… Đừng, phải phát huy triệt để cái da mặt dày lúc bình thường của em chứ.”
Tôi đấm anh: “Em đói rồi! Anh làm cơm cho em đi!”
Lâm Hạo Hải nghiêm túc gật đầu: “Anh cũng đói rồi!”
Tôi còn tưởng anh sẽ quay vào phòng bếp nấu cơm, ai ngờ anh lại ôm cả người tôi lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhận ra tiếp theo sẽ là chuyện gì, màu đỏ trên má chưa kịp lùi đi đã lại càng rực rỡ, tôi lắp bắp: “Đói, đói rồi thì vào phòng ngủ làm gì?”
“Ăn em chứ làm gì.” Lâm Hạo Hải nói xong cũng bật cười: “Mấy nam chính trong tiểu thuyết chẳng phải toàn nói thế à?”
Tôi nhìn anh, nhịn không được cũng cười theo: “Chẳng phải lúc trước anh nói em không thể là nữ chính trong tiểu thuyết được sao! Em chỉ là bia đỡ đạn thôi. Bây giờ anh là nam chính rồi?! Thế nói cho em, nữ chính của anh đâu?!”
Lâm Hạo Hải ngẩn ra, sau đó mới cực kỳ vô sỉ đáp lại: “Người anh nói là Lư Dĩ Sương, không phải em.”
Tôi: “…”
Lư Dĩ Sương chọc gì đến chúng ta rồi…
Tôi còn chưa kịp ý kiến thì Lâm Hạo Hải đã thả tôi xuống giường, đè cả người lên, dùng miệng bịt kín miệng tôi lại, rất nhẹ nhàng nhưng cũng không do dự. Tôi căng thẳng bấu chặt lấy khăn trải giường bên dưới, hoàn toàn không biết phải làm sao. Lâm Hạo Hải dường như cũng nhận thấy tôi như thế, bàn tay đang đặt bên người tôi liền nhẹ nhàng đưa lên bắt lấy tay tôi.
Cảm nhận được độ ấm và sức lực của Lâm Hạo Hải, tôi thả lỏng không ít, nụ hôn của Lâm Hạo Hải cũng dần dần di chuyển xuống dưới… sau đó dừng lại nơi xương quai xanh.
Tôi nghi hoặc chớp chớp mắt, Lâm Hạo Hải lại bực tức nói: “Anh quên mất lát nữa lại phải đi rồi…”
Tôi: “… Mau lăn dậy đi!”
Lâm Hạo Hải ủ rũ ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ biểu cảm nói một câu: “Vịt đến miệng rồi còn bay mất.”
Tôi cười bảo: “Mau đi làm cơm đi, em đói chết đến nơi rồi này!”
Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ đứng dậy, còn nói thêm: “Thật ra anh hy vọng lúc tỉnh dậy sáng mai, người đầu tiên em nhìn thấy là anh, đỡ cho em lại nghĩ ngợi lung tung.”
Tôi đỏ mặt tai hồng đá anh: “Đừng nói nữa! Xin anh đấy! Mau đi nấu cơm đi!”
Lâm Hạo Hải cười to đi vào bếp. Tôi hít thở sâu một lúc, sau đó chỉnh trang lại y phục rồi ra phòng khách nghịch máy tính, thỉnh thoảng còn chạy vào bếp thò đầu thăm dò. Nói ra thì đây là lần đầu tiên từ lúc tôi dọn đến đây mà bếp đỏ lửa đấy. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vốn cũng chẳng có gì, may mà Lâm Hạo Hải đã đoán trước được nên mua đến rất nhiều đồ, còn mua cả bánh bao, sữa chua với mấy món ăn vặt. Tôi nhìn tủ lạnh đầy chật đồ, nhất thời cảm thấy càng yêu Lâm Hạo Hải hơn!
Này, tôi không nói tình yêu của tôi hoàn toàn dựa trên đồ ăn đâu nhé…
Thời gian gấp gáp, Lâm Hạo Hải chỉ có thể làm hai món mặn một món canh. Đây là lần đầu tiên trong suốt một tuần chúng tôi được ăn cùng nhau, nghĩ đến đối phương lập tức lại phải đi, tôi thở dài một hơi, bảo: “Anh nhớ phải nhanh chóng xử lý cho tốt nhé… oa oa oa oa oa.”
Lâm Hạo Hải an ủi tôi: “Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi.”
Lâm Hạo Hải quả thật không lừa tôi. Khoảng một tuần sau tôi với Lâm Hạo Hải hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau, vào lúc tôi đã ăn mỳ ăn liền đến muốn nôn hết cả ra rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi đồ ăn ngoài, thì rốt cuộc nhận được điện thoại của Lâm Hạo Hải.
Giọng anh nghe có vẻ rất có tinh thần: “Tiểu Mễ, xuống nhà.”
“Hả? Anh ở dưới nhà à?”
“Ừ.”
Kết quả đến khi tôi chạy xuống dưới thì chẳng thấy ai cả!
Tôi tức giận lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, Lâm Hạo Hải còn không thèm bắt máy. Khó khăn lắm mới kết nối được một lần thì anh lại dám nói mình còn đang trên đường, bảo tôi ngồi đó đợi một chút!
Tôi: “…”
Được rồi, tôi đợi…
Đợi cả nửa ngày vẫn chẳng thấy người đâu. Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, bụng nghĩ sao số mình thảm thế này cơ chứ, vừa lúc đó thì Lâm Hạo Hải gọi điện đến. Tôi nghe máy, tức giận gào lên: “Anh đâu rồi?!”
Lâm Hạo Hải lại cười đáp: “Tiểu Mễ, lên trên đi.”
Tôi: “…”
Thế tức là nãy giờ anh chơi tôi? Anh quả nhiên là đang chơi tôi đúng không!!!
Cố ý dùng điện thoại bảo tôi đi xuống, bản thân lại dùng một thang máy khác đi lên… Đáng ghét, tôi thật muốn xem xem anh muốn làm gì!
Vừa mở cửa tôi đã sững ra, tiếp đó lửa giận tắt phụt.
Bởi vì trong phòng khách đang đầy chật hai loại hoa.
Hoa hồng và ngân liễu.
Tôi: “…”
“Anh, anh làm gì thế?” Tôi lắp bắp, đến cả nói chuyện cũng không nổi.
Lâm Hạo Hải: “Em nói xem? Tiểu Mễ, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi ngây ra nhìn anh.
Sinh nhật tôi… Sao anh ấy biết? Thật ra tôi chẳng có ý định làm sinh nhật… Dù sao cũng chỉ là một sinh nhật tầm thường, hơn nữa xung quanh có ai quen biết đâu…
Lâm Hạo Hải cười: “Anh nhìn trong chứng minh thư của em.”
“Anh…” Tôi phát hiện bản thân rất mất mặt, giờ phút này lại khóc nhè rồi. Thế là chỉ đành làm như không có việc gì, bảo: “Anh mua nhiều hoa như thế này làm gì! Lãng phí quá đi! Còn không bằng cứ đưa tiền cho em!”
Lâm Hạo Hải lại cười: “Tiền của anh chẳng phải tiền của em sao, còn đưa cái gì nữa.”
“Hừ, nói thì hay lắm.” Thật ra tôi đang mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Tiền của anh em có động được vào đâu.”
Lâm Hạo Hải: “Thật sao? Nhưng căn nhà này, và cả căn biệt thự lần trước em thích, bây giờ đều là của em cả rồi.”
Tôi: “!?”
“Anh bị bệnh à!” Tôi giật nảy người, “Quá quý giá rồi, anh làm lúc nào thế!”
“Lúc anh Trịnh vừa đưa anh chứng minh thư của em thì anh đi làm luôn.” Lâm Hạo Hải xem ra cũng chẳng chút bận tâm.
Tôi vẫn lắc đầu: “Không được không được, thật sự là quá quý giá rồi. Anh tặng hoa tặng quà còn được, nhưng tặng nhà… Không được, quá đáng sợ, vượt xa phạm vi nhận thức của em rồi!”
Lâm Hạo Hải đi lại, dịu dàng ôm lấy tôi: “Tiểu Mễ, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu ai, cũng không biết phải làm gì thì em mới vui vẻ. Nhưng anh nghĩ, ít nhất mình có thể cho em chút đảm bảo. Anh biết tặng nhà cửa gì đó rất nông cạn, nhưng anh nghĩ đó là một trong số những cách hiếm hoi anh biết có thể biểu đạt được lòng mình.”
“Không, không phải em không vui.” Tôi lắp bắp: “Em cũng hiểu đây là tấm lòng anh, nhưng tấm lòng này thật sự quá nặng rồi!”
“Sao thế được.” Lâm Hạo Hải nhíu mày không đồng ý.
Được rồi, anh là người có tiền, anh không để ý…
Tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong, đành bảo: “Thôi vậy, vấn đề này nói sau đi. Mà sao hôm nay anh lại dám đến tìm em lúc này? Còn mang nhiều hoa như thế nữa, gióng trống khua chiêng vậy làm gì?”
Lâm Hạo Hải: “Chuyện của Lư Dĩ Sương giải quyết xong rồi.”
“Hả?!” Tôi kinh ngạc, “Thật không thế?”
“Thật.” Lâm Hạo Hải kéo tôi ngồi xuống sô pha, xung quanh toàn bộ đều là hoa khiến tôi cảm thấy mình như đang mơ. Đây chẳng phải là cảnh chỉ trong phim mới có sao…
Lâm Hạo Hải nhẫn nại nói: “Kỹ năng diễn xuất của Lư Dĩ Sương rất tốt, kiên quyết nói mình nhất định phải ở bên anh Trịnh. Cha mẹ Lư Dĩ Sương cũng đành chịu, chỉ có thể đồng ý. Anh tỏ ra rất nuối tiếc, nhưng cũng chúc Lư Dĩ Sương hạnh phúc, sau đó liền chuồn thẳng.”
Tôi: “Nghe cũng đơn giản mà, sao lại mất tận nửa tháng lận?”
Lâm Hạo Hải giải thích: “Phải tìm cho Lư Dĩ Sương một bệnh viện tốt, một bác sĩ tốt lại còn đồng ý ngụy tạo bằng chứng vết thương cho cô ấy. Hơn nữa còn phải che giấu cha mẹ Lư Dĩ Sương khiến họ tin là Lư Dĩ Sương mất trí nhớ thật, rồi đợi bọn họ dần dần chấp nhận chuyện Lư Dĩ Sương thích anh Trịnh nữa.”
Anh thở dài: “Mấy việc này nghe thì nhanh nhưng chẳng đơn giản chút nào.”
“Được rồi, anh rất vất vả rồi.” Tôi day day huyệt thái dương giúp anh, còn làm ra vẻ bảo: “Anh giỏi nhất đấy!”
Lâm Hạo Hải cười liếc tôi một cái: “Đi, vào phòng ngủ.”
Tôi cảnh giác: “Sao lại vào phòng ngủ!”
“Đi nào.” Lâm Hạo Hải cũng không giải thích, kéo tôi vào phòng ngủ. Hóa ra trong phòng ngủ cũng ngập hoa…
Rốt cuộc anh ấy đem bao nhiêu hoa đến vậy! Thảo nào bắt tôi đợi lâu thế, chuyển qua chuyển lại chỗ hoa này chắc cũng mất nhiều thời gian lắm!
Tôi dở khóc dở cười: “Anh đúng là…”
Lâm Hạo Hải ôm lấy tôi: “Ừ, vì thế…”
Không chút phòng bị, tôi bị đẩy ngã xuống giường.
“Lâm Hạo Hải!!!”