Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ - Chương 22: Thượng Kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

sp6_big

Tuy nói sống tại Hàng Châu không ít ngày, cũng đã nhìn qua khung cảnh náo nhiệt phồn hoa, nhưng một khi bước tới kinh thành rồi, Đan Tung nghĩ bản thân đã được mở rộng tầm mắt rồi. Hắn lưng bao quần áo, tả hữu nhìn chung quanh, Bạch Nhược Khê khéo léo điều khiển ngựa, trên mặt hơi dẫn theo tiếu ý: “Bất quá chỉ là một tòa thành trì.”

“Nhưng là kinh thành của vương triều chúng ta nha.” Đan Tung sờ đầu cười khúc khích, “Hơn nữa cảnh vật xung quanh nhìn rất quen thuộc, hình như lúc còn rất nhỏ ta đã được nương ôm tới đây đi, bất quá chuyện về nương ta nhớ không được bao nhiêu.”

Bạch Nhược Khê không đáp lại, tay chỉ bên kia, nói: “Là chỗ kia đi.”

Đan Tung nhìn sang, chỉ thấy một tòa lâu ba lầu, từ bên ngoài thấy trang nhã phi phàm, điêu lan ngọc thế (lan can chạm hoa lan gạch bằng ngọc), chính giữa có một khối biển, trên đó ghi “Thiên thủy trà lâu” bốn chữ theo lối viết cuồng thảo siêu dật thoát tục. Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta qua nhìn thử.”

Tuy rằng chưởng quỹ Thiên Thủy trà lâu ở kinh thành xảy ra chuyện, thế nhưng bề ngoài vẫn ngay ngắn rõ ràng, nhìn không ra có cái gì đại loạn, tốp năm tốp ba khách nhân, như cũ làm việc.

Hai người nhìn một chút, liền đi ra hậu môn, mấy tiểu hỏa kế làm việc ở đây ước chừng chỉ mới hơn mười tuổi, ánh mắt rất tinh. Thấy có người tiến đến, một người có vẻ lớn nhất đứng lên nói: “Nơi này là hậu viện, không thể tự tiện đi vào.”

Đan Tung nói: “Ta tới tìm chủ sự của các ngươi.”

Hắn không nói chưởng quỹ, mà là chủ sự, đầu óc tiểu hỏa kế này cũng cơ linh, ngay lập tức minh bạch, cười nói: “Chủ sự ở phòng đằng sau, ta đưa nhị vị đến đó.” Tiểu hỏa kế dẫn đi tới gian nhà, vào phòng thông báo một tiếng, không đợi hai người phản ứng, người ở bên trong liền chạy ra, là một lão đầu nhi khoảng sáu mươi tuổi.

Mắt lão đầu nhi có vẻ kèm nhèn, nhưng lưng rất thẳng, hắn quay tiểu hỏa kế nói: “Người nào là chưởng quỹ tới từ Hàng Châu?”

Đan Tung tiến lên nói: “Là vãn bối, lão tiên sinh mạnh khỏe?”

Lão đầu nhi gật đầu, đi tới trước mặt hắn, giương mắt quan sát nửa ngày, cũng không biết nhìn ra được cái gì, xem xét Bạch Nhược Khê nửa ngày, một lát mới nói: “Lão đầu ta tuổi đã cao không làm được việc, hai vị trước đi vào rồi nói.”

Trong phòng nhưng thật ra đơn giản sạch sẽ, không có bao nhiêu đồ trang trí, trên bàn là những chồng quyển sổ bìa xanh, giấy hoàng sắc, vài quyển sách thật dày. Đan Tung nhìn một chút, không nói chuyện, ngồi xuống từ trong lòng lấy ra miếng ngọc bội, đưa cho lão đầu nhi: “Ta là Hàng Châu tổng hào tới, lão tiên sinh có nhận ra vật này?”

Lão đầu nhi tiếp nhận ngọc bội, bàn tay đầy nếp nhăn vuốt nhẹ mảnh ngọc, từ trong lòng cũng lấy ra một khối, trên dưới ghép lại, tự nhiên mà thành. Hắn thoả mãn gật đầu, đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Kiến quá đại chưởng quỹ.”

Đan Tung bước lên phía trước đỡ, nói: “Lão tiên sinh là tiền bối của ta, vãn bối sao dám nhận đại lễ như vậy. Vãn bối họ Đan, gọi thế nào cũng được. Chẳng biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”

Lão đầu nhi nói: “Lão hủ họ Trương, đại chưởng quỹ cứ gọi ta một tiếng Lão Trương.”

“Trương chủ sự mấy ngày nay đã vất vả nhiều.” Đan Tung không dám tùy tiện kêu loạn, bỏ thêm xưng hô, “Tình hình hiện nay làm sao?”

“Đại chưởng quỹ chắc cũng biết rồi, Vương gia ở chỗ này, vẫn là chưa biết.” Trương chủ sự nói, “Chúng ta sợ làm phiền Vương gia thiên tuế, suốt đêm giở lại sổ sách, kiểm tra không dám sơ sót.”

Đan Tung gật đầu, nói: “Nếu Hàng Châu tổng hào bảo vãn bối tới đây, vãn bối tự nhiên không dám chậm trễ. Khoản này tra được bao nhiêu? Chi xuất có rõ ràng?”

Trương chủ sự sờ sờ râu mép, thở dài: “Cái khác đều coi như là rõ ràng, lại có một chỗ không bình thường.” Hắn chỉ đống sổ sách, “Đống sổ bìa màu xanh tối quan trọng, đại chưởng quỹ cầm trước, lão hủ an bài ngọa tẩm.” Nói, lão đầu đứng dậy, hựu nhìn thoáng qua Bạch Nhược Khê, gật đầu, đi.

Đan Tung nhìn về phía Bạch Nhược Khê, có chút phiền muộn vỗ vỗ trán. Bạch Nhược Khê đứng dậy, không nói lời nào, tự đi qua đi lấy mấy bản sổ sách kia, xoay người nói: “Nghỉ ngơi trước đi rồi xem sau.”

Nhìn đống sổ kia, Đan Tung cũng không muốn vì cấp trên bán mạng, cười nói: “Đương nhiên.”

Trương chủ sự an bài cho họ một tiểu viện cách trà lâu một cái ngõ nhỏ, có thể nói là thanh tịnh thanh tịnh. Lúc Đan Tung đi vào, nhìn phòng ốc, sạch sẽ ngăn nắp, sợ là khi bọn hắn còn chưa đến đây đã ngày ngày quét tước, nói là an bài, kỳ thực đã sớm có chuẩn bị.

Hai người buông hành lý, nấu nước, thay một thân đồ mới, những bộ áo đã cũ đến mức lộ ra lớp vải lót bên trong thì mang đi trù phòng làm củi đốt. Trương chủ sự nói muốn làm một bữa tiệc tiếp đón, Đan Tung nghĩ một bữa ăn là tốt rồi, mấy cái tiệc tùng gì đó hắn nghĩ tới thôi là thấy sợ, uyển chuyển từ chối lấy lý do là sự vụ chưa giải quyết xong, nhưng lại không từ chối được đành phải gật đầu, trước khi đến buổi tối, buổi chiều còn có thể ngủ một chút.

Bạch Nhược Khê đi ngủ trước, Đan Tung sợ đánh thức hắn, nhẹ nhàng bò lên, đã thấy hắn quay đầu mở to mắt nhìn mình, khóe miệng không khỏi giật giật, người này hô hấp lúc nào cũng bình ổn, đương nhiên, ngoại trừ thời gian buổi tối hôm nọ. Cuối cùng dứt khoát mặt dày, tiến vào chăn ôm hắn, nhắm mắt lại rất là thỏa mãn.

Bất quá người bị ôm kia chẳng vui vẻ lắm, muốn tránh ra, nhưng là không cử động cứ để Đan Tung ôm, nhắm mắt lại, cũng không biết trải qua bao lâu, hai người đều đang ngủ.

Mùa đông ở miền bắc lạnh hơn Hàng Châu, trong phòng có một lô đồng khắc hoa, bên trong đốt than, tựa hồ còn trộn thêm tử hương, tản ra nhàn nhạt hương thơm thanh mát. Sau giờ ngọ ánh mặt trời nhàn nhạt, chiếu vào trong phòng, phảng phất như phủ một tầng vàng mỏng, huơ tay là sẽ tan biến.

Đan Tung mơ thấy mình đang ở kinh thành, hình như là lúc còn rất nhỏ, chưa nói được chỉ có thể bi bô bi bô, mẫu thân cầm mứt táo hống hắn, nàng vấn tóc cài trâm hoa, rất là đoan trang thanh nhã. Còn có lão đa lúc còn trẻ, mang theo dáng cười ưu nhã mà còn rất nhỏ hắn đã gặp qua, nhẹ nhàng xuyết một ngụm tử sa bôi, giống như thế ngoại cao nhân phẩm trà chơi cờ.

Hắn run rẩy, nghĩ đến bên miệng có cái gì, nhấp nhấp môi, vị mặn mặn, chậm rãi mở mắt, sờ sờ gương mặt, ướt sũng, nguyên lai là nằm mơ mà khóc.

Đan Tung lấy tay xoa xoa con mắt, trở mình, Bạch Nhược Khê nằm bên cạnh nghiêng người, nói: “Không còn sớm.”

Hắn quay sang nhìn phía ngoài cửa sổ, thái dương dần dần lặn ở hướng tây, xác thực là không còn sớm.

Hai người chỉnh đốn hảo giường chiếu, lại để ý xiêm y trên người, Đan Tung than thở: “Tại Hàng Châu ngày ngày tiêu dao, hôm nay thế nhưng phiền phức.”

Bạch Nhược Khê lắc đầu, nói: “Này không phải gian nhà của chúng ta.”

Nghe vậy hắn sửng sốt, chợt minh bạch ý tứ của Bạch Nhược Khê, tiểu viện này là của Lạc Thanh vương an bài, có thể bố trí vài cơ sở ngầm mà hai người họ không biết, họa là từ ở miệng mà ra, hắn ngay lập tức im lặng, không oán giận nữa.

Bạch Nhược Khê đi tới đồng lô bên cạnh, mở nắp ra ngửi một cái, nói: “Đây là nghi thần hương tốt nhất.” (aka hương an thần, không phải thuốc mê nhưng lại làm cho người ta ngủ rất sâu)

Đan Tung ngạc nhiên nói: “Ta chỉ thấy hương thơm rất thoải mái, ngươi thế nào biết?”

“Ở cửa hàng Từ Tứ nương cũng có nhiều loại này, lâu ngày cũng dần quen thuộc.” Bạch Nhược Khê thản nhiên nói, “Có trầm hương, hoắc hương, cây hương trầm, đinh hương, bạch đàn hương, linh lăng hương, còn có cam tùng, bạch chỉ, huyền sâm, xuyên khung, còn có một vị không rõ, còn lại thì không có gì.”

Nếu là có cái gì khác, thì không thể là hương an thần đơn giản. Đan Tung cúi người xuống, cẩn cẩn dực dực quan sát đồng lô tinh xảo, đi quanh nó một vòng, rất sợ bên trong nhào ra một con rắn.

Cái này động tác rất có điểm buồn cười, Bạch Nhược Khê nhếch miệng, không nói cái gì, xoay người quay sang gương đồng đặt trên giá cẩn thận chỉnh lại lớp dịch dung, xác nhận không có sai sót gì, mới chuẩn bị ly khai.

Kinh thành nơi chốn phồn hoa, địa phương khác không thể so được, hai người theo lời Trương chủ sự, trên đường đi nhìn dòng người mà hoa cả mắt. Thật vất vả tìm được gian tửu lâu nọ, ngẩng đầu vừa nhìn, biển hiệu có chữ “Thiên” đứng trước, Thiên Thần tửu lâu.

Đan Tung nhịn không được oán giận nói: “Tên này nghe chẳng có tiêu chuẩn gì cả.” Hựu nhìn một cái đại đường bên trong khách nhân không ít, trong lòng có chút không yên, theo thang lầu đi tới.

Tiểu nhị nhiệt tình tới hỏi han, dẫn hai người tới cửa có tranh hoa mẫu đơn, đẩy cửa vừa nhìn, chỉ có một mình Trương chủ sự, tâm trạng có chút nghi hoặc, nhưng bản thân lại không đề cập, vừa ăn vừa trò chuyện.