Lê Cảnh Nghi vừa nhận điện thoại xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người tới muộn là cô, người lớn tiếng chửi bới anh trong điện thoại cũng là cô.
Thẩm Thường Hi có phải bình thường tôi tốt với cô quá nên bây giờ cô không coi tôi ra gì nữa không.
Lê Cảnh Nghi ngay từ sáng sớm đã nhận được cuộc gọi đến ký hợp đồng với công ty Lưu Các mà anh cất công thuyết phục suốt mấy tháng trời.
Lúc đến nơi, ông ta lại nói cần có bản kế hoạch trước đó.
Vì thời gian gấp gáp, Lê Cảnh Nghi không thể không gọi cho Thẩm Thường Hi, người mà anh tin tưởng nhất hiện giờ.
Cuối cùng cả hai người chờ tới hai tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tung tích của bản kế hoạch đâu.
Ông Lưu vốn dĩ hôm nay phải ra nước ngoài.
Kết quả, việc ký hợp đồng bị hoãn vô thời hạn.
Anh một mình tay không lái xe về.
Chỉ là, điều mà anh không ngờ chính là thái độ của cô thư ký bình thường tỏ ra ngoan ngoãn cuối cùng cũng phát nổ.
Anh bật nhạc trên xe lên để ổn định lại tâm trạng bị người nào đó đảo lộn trong phút chốc, tiếp tục chăm chú lái xe.
Trời vẫn đang mưa lớn, gạt nước trên cửa kính xe ra sức làm việc cũng không lại so với tốc độ của nước xối.
Xung quanh mờ mờ nhưng phía xa, Lê Cảnh Nghi vẫn nhận ra một bóng dáng quen thuộc.
Dáng vẻ mảnh khảnh, đi chân trần, dưới đất là những giấy tờ vương vãi.
Cô ta đang chuẩn bị đứng dậy liền chao đảo, mấy giây sau không tự giác mà ngã xuống đất, bị làn nước chôn vùi.
Anh đánh xe đến gần.
Lúc này anh chắc chắn người đang nằm trên mặt đất là ai.
Chẳng phải cô thư ký vừa nạt nộ anh trong điện thoại sao.
Lê Cảnh Nghi ngay lập tức bế cô lên xe, cùng với túi xách và đôi giày cao gót bị cố tình vứt gần đó.
Bình thường nhìn cô cũng thấy nhẹ cân, nhưng bây giờ trực tiếp xác nhận, còn nhẹ cân hơn anh tưởng tượng.
Giống như không trọng lượng.
Cả người nóng rực, cánh môi tái nhợt.
Ban đầu đoán anh là cô đã bị sốt đến ngất đi.
***
Thẩm Thường Hi thức dậy trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, gối và ga giường đều trắng tinh, màu trắng của thuốc tẩy.
“Hi Hi, cậu cuối cùng cũng tỉnh, cậu làm mình lo chết đi được.” Trước mặt cô là Tô Mộng Nhiên đang đứng ngồi không yên, lo lắng, sốt sắng, bộ dạng khẩn trương nắm lấy tay cô.
Thẩm Thường Hi định hình lại, bắt đầu cảm nhận được sự tê cứng của mình.
Cả lưng và tay.
Giường bệnh viện thật sự quá cứng rồi.
“Sao mình lại ở đây?” Thường Hi nhẹ giọng nói.
“Cậu bị sốt cao nên ngất giữa đường.
Mình đã bảo cậu cứ nghỉ một ngày đã, vậy mà cứ cố chấp, để bây giờ bị thành ra như này.
Thẩm Thường Hi mạnh mẽ kiêu ngạo của mình… hu hu.” Tô Mộng Nhiên vừa nói vừa rưng rưng mắt đỏ hoe làm Thẩm Thường Hi cũng phải ngạc nhiên.
“Được rồi đừng có khóc nữa mà, mình cũng đang hối hận chết đi được đây này.”
Thẩm Thường Hi chịu đựng cơn đau đầu vẫn còn sót lại: “Đúng rồi, cậu có biết ai đã đưa mình tới bệnh viện không? Trước khi mình ngất đi có nhìn thấy một chiếc xe…”
Trông khá quen thuộc.
“Mình cũng không biết nữa.
Anh ta đưa cậu đến bệnh viện, sắp xếp cho cậu sau đó gọi cho mình đến đây.
Lúc mình đến cũng không có nhìn thấy anh ta đâu.” Tô Mộng Nhiên lắc đầu.
“Trời ạ bây giờ cậu còn có thời gian lo mấy cái này à, điều quan trọng bây giờ là phải dưỡng bệnh cho tốt.” Tô Mộng Nhiên dúi Thẩm Thường Hi đang cố nhổm dậy chỉnh lại tư thế nằm xuống giường làm cho Thẩm Thường Hi nhíu mày một cái.
***
Sáng hôm sau, Thẩm Thường Hi tỉnh dậy vươn vai một cái rồi theo sự dẫn dắt của y tá chuẩn bị xuất viện.
Trên xe trở về nhà, cô vô cùng thắc mắc, rốt cuộc Lê Cảnh Nghi gặp mình lúc nào.
Cô cầm điện thoại có tin nhắn vừa được gửi đến đêm hôm qua mà nắm chặt.
“Cho cô nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng đi làm.”
Hóa ra người đưa cô đến bệnh viện là diêm vương mặt lạnh, anh ta cũng đã thanh toán toàn bộ viện phí cho cô sau đó mới rời đi.
Một lúc sau khi anh ta rời đi, Tô Mộng Nhiên mới tới.
“Tô Mộng Nhiên, cậu nói xem mình có nên tiếp tục ngang bướng không?”
“Mình có nên tiếp tục nỗ lực vì hạnh phúc tương lai của mình không?”
Thẩm Thường Hi dựa đầu vào cửa kính xe, mơ hồ hỏi những câu hỏi mà bản thân cũng không chắc chắn.
Chỉ mới xa nhà có một tháng, cô cảm thấy cuộc sống thật quá khó khăn.
Trước giờ cô luôn tự tin mình có thể luôn giải quyết tốt mọi chuyện, nhưng bây giờ xem ra, không có Thẩm gia và người nhà, cô chẳng làm được gì nên hồn cả.
Về đến nhà, Thẩm Thường Hi vẫn ngây người ngồi xuống ghế sô pha, còn Tô Mộng Nhiên thì vào trong cất đồ.
Hôm qua, sau khi tức giận bùng nổ, cô đã nói như tát nước vào mặt diêm vương mặt lạnh.
Còn tuyên bố không làm việc cho hắn nữa.
Hắn không những không giận còn cho cô nghỉ ngơi hai ngày, đưa cô tới bệnh viện, thanh toán viện phí cho cô.
Như vậy phải tính thế nào?
Không đúng, hắn ta chắc chắn biết cô vì cái yêu cầu oái oăm của hắn nên mới bị bệnh thành ra như vậy.
Đây chẳng qua chỉ đơn giản là áy náy, là bù đắp.
Vốn dĩ Thẩm Thường Hi còn đang phân vẫn về quyết định xin nghỉ thẳng rồi quay về cuộc sống thất nghiệp tạm thời phải đi xin việc khắp nơi hay là muối mặt tiếp tục đi làm, chịu đựng tính cách của Lê Cảnh Nghi thì ngay giây sau, cô đã có quyết định cho mình.
Thông báo từ tài khoản của Thẩm Thường Hi vừa được thanh toán bảy nghìn NDT từ công ty Việt Trí.
A!
Nhận được thông báo này, Thẩm Thường Hi ngạc nhiên tới nỗi đứng bật cả dậy hét lên một tiếng, ngay cả cơn đau đầu vừa ong ong hành hạ cô không dứt trong tích tắc bốc hơi như có thuốc thần.
Quả nhiên là sức mạnh của tiền có thể chữa lành mọi thứ.
Sức mạnh của nhiều tiền có thể khiến cô từ trong tình cảnh túng quẫn đứng bật dậy.
“Bảy… bảy nghìn.
Sao lại nhiều như vậy.
Không lẽ đây chính là lương thư ký của diêm vương mặt lạnh trả cho cô trong một tháng sao?”
Bảy nghìn tệ một tháng, bốn tháng hai tám nghìn tệ.
Ăn uống tiêu pha đều thoải mái.
Chết tiệt thật, rốt cuộc là ai nói lương thư ký bèo bọt lắm.
Thẩm Thường Hi liên tục véo má mình một rồi đếm đi đếm lại con số trong tài khoản xác định có phải bản thân đang trong giấc mơ đẹp nào không nhưng cảm giác lại đau đến quá chân thật.
Đúng thế, lương thư ký quả thực là bèo bọt, nhưng lương thư ký của diêm vương mặt lạnh không hề bèo bọt.
Hèn gì anh ta chọn kỹ như vậy mới tìm ra được một người ưu tú lại giỏi làm việc như cô.
Lúc này Tô Mộng Nhiên nghe thấy tiếng hét của Thẩm Thường Hi, lo lắng chạy ra ngoài xem.
“Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
“Tớ vừa bị người ta dùng tiền mua chuộc rồi.” Thẩm Thường Hi vẫn đứng yên như tượng.
“Hả?” Tô Mộng Nhiên khó hiểu nhìn cô.
“Tô Mộng Nhiên mình quyết định rồi, mình sẽ tiếp tục làm việc cho diêm vương mặt lạnh cho đến khi hết hạn hợp đồng tạm thời.” Thường Hi nắm chặt tay cương quyết.
“Cái gì? Thẩm Thường Hi sao cậu lại không có tiền đồ vậy hả, hắn làm cậu thành ra thế này mà vẫn muốn làm cho hắn?” Tô Mộng Nhiên khó hiểu nhìn Thẩm Thường Hi trước mặt.
“Làm.
Đương nhiên làm chứ.” Thẩm Thường Hi thản nhiên, trên miệng nở nụ cười mơ hồ: “Bảy nghìn tệ, cậu nghĩ mà xem chỗ nào có thể đưa cho nhân viên mới mức lương cao như vậy?”
“Chỉ vì số tiền ít ỏi đó? Thẩm Thường Hi nhiều lúc tôi nghĩ cậu rốt cuộc có phải con gái của gia đình giàu nhất nhì Nhất Thành hay không, sao lại mê tiền như vậy không biết đến mạng cũng không cần.” Tô Mộng Nhiên lắc đầu ngán ngẩm cái đồ mê tiền đến nỗi ngu người đang đứng cười ngốc trước mặt.
“Cần chứ, đều cần, không phải vẫn còn cách mà cậu nói hay sao? Tô Mộng Nhiên, hôm trước cậu nói, cách báo thù anh ta ấy.
Tôi bắt đầu thấy hợp lý rồi.”
Thẩm Thường Hi cô là loại người gì chứ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Số tiền hắn trả cho cô sau những gì cô bỏ ra vẫn còn quá ít.
Nhất thời nhìn thấy bề nổi mà không suy xét cẩn thận, bây giờ ngược lại nghĩ cô không thể cứ chịu thiệt mà nghỉ việc như thế được.
Chỉ có điều lần này nhất định sẽ không ngồi yên chịu trận..