Nhật Kí Tìm Đường Sống Của Nam Phụ

Chương 2: TG1-C2: Em trai của bạn không dễ chọc




Kể từ thời điểm bị chiếc xe tải vượt đèn đỏ va trúng, Trình Thanh biết mình tới số rồi...

Thi thể của Trình Thanh bị mắc kẹt trong chiếc xe mới mua, linh hồn vừa lìa khỏi xác của anh đã chứng kiến hết tất cả, nhưng sâu thẳm nội tâm vẫn bình thản đến lạ thường.

Có lẽ cuộc đời anh cũng chỉ có thế, sinh ra đã cô độc không nơi nương tựa, một mình phấn đấu suốt chừng ấy năm, đến cuối cùng thì mạng sống cũng vẫn kết thúc trong cô độc.

Có lẽ vì chẳng có gì để luyến tiếc nên con người ta mới có thể thản nhiên đến thế.

Không đợi Trình Thanh cảm khái quá lâu, linh hồn anh đã bị hút vào một không gian với bốn bức tường trắng xoá. Khoảnh khắc gặp được một thứ gọi là "hệ thống", Trình Thanh liền biết bản thân được trao cho cơ hội sống lại.

Hệ thống dường như hiểu thấu lòng người, nói ra điều mà anh vẫn đang suy nghĩ: "Sau khi thành công trải qua mười thế giới, kiếm đủ tích phân theo yêu cầu, khi sống lại ký chủ có thể tiếp tục thân phận cũ, hoặc lựa chọn cho mình một thân phận mới..."

"Hoặc chính là nói, chọn một trong mười thế giới để ở lại."

Trình Thanh mỉm cười, dù sao anh cũng còn cơ hội để lựa chọn, là việc tốt, tội gì mà không làm?

Hệ thống nói con đường du hành qua thời không được mở ra khi tìm thấy linh hồn thích hợp để ký thác. Trình Thanh cũng đã từng đặt nghi vấn với nó, rằng thế nào là "thích hợp"?

"Thông thường chúng tôi sẽ ưu tiên hai loại người, thứ nhất là người mang chấp niệm vô cùng sâu sắc, thứ hai là kiểu bất cứ thứ gì cũng không thể khiến hắn đặt nặng trong lòng."

Chính là dạng người vô tình.

...

"Xong rồi!"

Trình Thanh bị Hứa Ngôn vỗ nhẹ một cái, anh sực tỉnh sờ tay lên trán, phát hiện chỗ vết thương đã được đè thêm một miếng băng cá nhân.

"Cảm ơn, hôm nay nhờ có cậu!" Trình Thanh mỉm cười nói.

Vừa dứt câu, tầm mắt của anh bỗng đối diện với đứa trẻ đang đứng ở cách đó không xa.

"Đừng khách sáo." Hứa Ngôn lần theo hướng ánh mắt của Trình Thanh, lúc này mới phát hiện ra Hứa Quân Triệt đang lẳng lặng đứng sau lưng mình, cậu bèn vươn một tay ra xoa đầu nó: "Đây là em trai tớ, lúc nãy không yên tâm để cậu ở nhà một mình, nên mới nhờ thằng bé giúp trông cậu một lúc... Quân Triệt, đây là anh Trình Thanh, bạn thân của anh Hai."

"Chào anh ạ." Hứa Quân Triệt không còn e dè như lúc đầu, lễ phép chào hỏi Trình Thanh.

"Nhóc con nhà cậu đáng yêu thật! Bỗng dưng tớ cũng muốn có một đứa em trai..." Trình Thanh than thở đầy vẻ tiếc nuối. Bản thân nguyên chủ vốn là con một, xuất hiện loại ý nghĩ này cũng chẳng lấy gì làm lạ.

"Nếu cậu thích, sau này cứ xem Quân Triệt là em trai của cậu." Hứa Ngôn phảng phất ý cười nói, thoạt nhìn đây cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì.

"Có thể sao?" Trình Thanh nhất thời không dám xác định: "Tớ nghĩ còn phải xem đứa nhỏ này có đồng ý hay không đã."

Hứa Ngôn lại cảm thấy không cần phải phiền phức đến vậy, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, hiểu chuyện được bao nhiêu mà đòi tự mình quyết định chứ? Thế nhưng đây lại là ý của Trình Thanh... Vì vậy cậu ta bèn dò hỏi: "Triệt, em thấy như vậy có được không? Anh Trình Thanh vốn không phải người nào xa lạ, nếu như sau này anh bận việc thì cũng có thể nhờ cậu ấy chăm sóc em."

Hứa Quân Triệt có cảm tưởng như tâm trí vừa phiêu dạt đến nơi chốn nào đó của mình lại quay trở về. Dù sao cũng chỉ là một câu nói miệng, nó có thể gọi bất cứ ai là anh trai, thế nhưng trong lòng lại chỉ nhận định mỗi một người anh là Hứa Ngôn.

Thứ ngoài ý muốn nhất chính là thái độ của Trình Thanh, một người mới gặp mặt lần đầu lại có thể suy xét đến cảm nhận của một đứa con nít như nó, điều này khiến Hứa Quân Triệt vô cùng kinh ngạc, tâm thức cứng rắn lạnh lẽo tựa tảng băng trôi trong nháy mắt tan chảy thành làn nước, trước sự quan tâm của đối phương liền dao động không ngừng.

【Độ hảo cảm của Hứa Quân Triệt: +15; Độ hảo cảm hiện tại: 25】

Vậy nên khi nghe được câu hỏi của Hứa Ngôn, nó không chút do dự cất giọng non nớt: "Dạ."

Khoảnh khắc nhìn đến Trình Thanh, đôi mắt đen láy kia lại tựa như màn đêm được ánh sao trời chiếu rọi.

Hệ thống quan sát tình hình một hồi, cảm thán ký chủ của mình thật cao tay, chưa gì đã có thể nâng địa vị của mình ngang hàng với nhân vật thụ chính.

Trình Thanh tặng cho nó một ánh mắt: Quá khen!

Hứa Ngôn còn muốn giữ Trình Thanh ở lại nhà mình ăn cơm trưa, dù sao ba mẹ cậu đều đã đi vắng, để mặc cậu với Hứa Quân Triệt ở cùng một chỗ, nói thế nào cũng có chút tịch mịch.

Trình Thanh lại khéo léo từ chối, anh lấy lí do buổi chiều có gia sư tới nhà dạy thêm nên phải trở về thu xếp một chút.

Thực chất Trình Thanh vẫn chưa nắm rõ tình hình của thế giới này một cách triệt để, theo như lời hệ thống nói, cốt truyện ẩn sẽ được mở ra trong một số tình cảnh nhất định. Trước hết anh phải hoạch định trước con đường cần phải đi sau này, đồng thời suy xét xem kế tiếp phải làm như thế nào mới có thể công lược đối tượng mục tiêu. Dù sao cũng không thể đánh bậy đánh bạ như lúc vừa mới xuyên vào được...

Hệ thống: "Sao lại không được?"

"Thời gian có hạn, chẳng phải lúc đầu nói trước khi Hứa Quân Triệt 20 tuổi phải hoàn thành nhiệm vụ sao?" Anh âm thầm đối thoại với hệ thống trong đầu, "Cùng lắm chỉ có thể tranh thủ được thời điểm lúc nhỏ hắn dễ dỗ dành, đợi đến khi lớn lên... Tao không chắc có thể nắm bắt được nội tâm của người này."

Kể từ thuở bé, nhân vật công chính đã từng bị chính cha ruột của mình bạo hành một khoảng thời gian dài, mặc dù sau đó mẹ hắn đã ly hôn với ông ta và cưới cha của Hứa Ngôn, thế nhưng một số vấn đề tâm lí đã hình thành trong quá khứ vẫn còn tồn tại trên người Hứa Quân Triệt.

Đây là điểm cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, bởi nếu anh không cẩn thận chạm đúng "vảy ngược" nào đó của đối phương thì khả năng nhiệm vụ thất bại sẽ rất cao.

Sau khi Trình Thanh nói mình phải về nhà, mặc dù Hứa Ngôn có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười đưa tiễn.

Nhà của nguyên chủ cách trường học một đoạn đường khá xa, không giống như nhà của Hứa Ngôn chỉ cần vài bước chân là tới. Hơn nữa họ Trình ở thành phố này còn được xếp vào hàng gia thế khá giả, Trình Thanh cũng được xem như cậu ấm con nhà giàu đạt đến trình độ ăn sung mặc sướng, đến trường cũng phải có tài xế riêng đưa rước. Thế nên sau một cuộc gọi ngắn ngủi, quản gia đang lo lắng vì tài xế không đón được Trình Thanh đúng giờ tan học, liền cho người lái xe đến tận nhà Hứa Ngôn đón cậu chủ về.

Trình Thanh nói tạm biệt với cả hai anh em rồi lên xe rời đi.

Hứa Quân Triệt vẫn luôn đứng ở một góc dõi theo, đến độ không để ý Hứa Ngôn đã bước vào trong nhà từ lúc nào. Mãi cho đến khi chiếc xe ấy chỉ còn là một điểm ảnh, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nó mới nhấc đôi chân bé xíu chạy về hướng phòng ngủ.

Hứa Quân Triệt tựa lưng vào cánh cửa ngăn cách không gian riêng tư với bên ngoài, chậm rãi mở lòng bàn tay, ngắm nghía vật được cất giấu ở bên trong.

Một chiếc cúc áo đồng phục.