Nhật Kí Tìm Đường Sống Của Nam Phụ

Chương 4: TG1-C4: Em trai của bạn không dễ chọc




"Kỳ nghỉ lễ này có muốn đi đâu chơi không?"

Trên bàn cơm, Trình Thanh đang chăm chú xử lí đống thức ăn trong bát, nghe xong bèn tạm dừng.

Ba Trình vừa kết thúc chuyến công tác từ hai hôm trước, thế nhưng lúc về chỉ kịp báo một tiếng rồi lại chạy đến công ty tiếp tục quá trình bận rộn, vậy nên có thể xem như đây là lần đầu tiên Trình Thanh cùng "cha" mình giao tiếp.

"Con định ở nhà ôn tập thôi ạ." Trình Thanh khẽ cắn đũa, thành thật đáp. Còn chưa đầy 2 tháng nữa là đến kì thi vào trung học phổ thông, mặc dù với trình độ này anh không cần phải học hành gì, nhưng cứ làm màu trước đã rồi tính.

Ba Trình gật đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tán dương: "Thành tích của con không có gì đáng ngại, cứ dành thời gian nghỉ ngơi vài ngày đi." Nói rồi ông lấy từ trong túi áo ra hai tấm vé đặt trước mặt Trình Thanh. "Đây là vé xem nhạc kịch đối tác của công ty tặng, bữa đó con có thể rủ bạn đi xem."

Trình Thanh nhìn cặp vé nằm trên bàn, đôi mắt sáng lên nói cám ơn với ba Trình, sau khi cất vé vào túi lại tiếp tục ăn cơm.

Hệ thống: "Ký chủ, cậu thích vở nhạc kịch này hả?"

"Tao chưa xem nhạc kịch bao giờ." Anh âm thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu, "Cái này nên dành cho những người biết cảm thụ nghệ thuật."

"Nhưng lúc nhận vé cậu có vẻ rất vui mà?"

Trình Thanh thương hại liếc nhìn hệ thống một cái, dường như không hiểu sao nó "non xanh" đến cỡ này mà vẫn làm hệ thống cho được.

"..."

Nếu nó có cơ hội hoá chó, người đầu tiên nó cắn chắc chắn là cái tên ký chủ này!

...

Buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ lễ, Trình Thanh cầm xích dắt chó đi dạo ở công viên gần nhà.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, anh chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống rồi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hoà của Hứa Ngôn: "Trình Thanh, cậu có đang bận gì không?"

"Không, có chuyện gì sao?"

"Ừm... Cậu cũng biết đó, sắp tới là ngày lễ kỉ niệm của trường, Từ Khê muốn đi xem vài loại hình biểu diễn để tham khảo làm tiết mục cho lớp chúng ta, trùng hợp cậu ấy có hai vé xem nhạc kịch nên rủ tớ đi cùng..."

Từ Khê là lớp phó văn thể mỹ chuyên phụ trách mảng này, Hứa Ngôn thân là lớp trưởng vì hoạt động của tập thể lớp nên cũng không tiện bỏ mặc, thế nên đành phải hỏi Trình Thanh: "Có thể nhờ cậu trông Quân Triệt giúp tớ một buổi được không?"

Hứa Ngôn nghĩ nếu Trình Thanh bận thì cậu cũng có cớ để từ chối đối phương.

Haha, sao Trình Thanh có thể bận chứ?

"Được mà, tớ cũng đang rảnh đến phát chán đây, cậu cứ để Quân Triệt sang đây chơi đi."

"...Đừng khách sáo, bố mẹ cậu bận công việc, dù sao cũng không thể để thằng bé ở nhà một mình được."

"..."

Hệ thống chứng kiến từ đầu tới cuối, rốt cuộc cũng hiểu ra tác dụng của hai tấm vé kia.

OMG, làm vậy mà cũng được sao???

Trình Thanh nói thêm vài câu với Hứa Ngôn rồi mới đắc ý cúp máy.

Việc Từ Khê muốn đi xem nhạc kịch để tham khảo làm tiết mục văn nghệ cho lớp cũng là do anh gợi ý, sau đó thuận lý thành chương chuyển luôn hai tấm vé vị trí ghế vip cho cô ấy.

Lúc đó anh đã nói gì ấy nhỉ?

À, Hứa Ngôn cũng thích xem nhạc kịch lắm, cậu nhớ rủ cậu ấy đi cùng nhé.

À, đây là bí mật giữa chúng ta thôi, đừng để Hứa Ngôn biết tớ có vé mà không đi xem chung với cậu ấy, bởi tớ không thích xem nhạc kịch chút nào.

Mục đích của Trình Thanh là gì á? Nói thừa, mục đích chính là có cơ hội ở riêng với Hứa Quân Triệt, hòng lấp đầy khoảng trống ở trên thanh hảo cảm.

Đây là cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải tranh thủ thời gian trước khi Hứa Quân Triệt bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm không chỉ đơn thuần như là tình anh em đối với Hứa Ngôn.

Trình Thanh đứng lên dắt chó về nhà, chó Shiba đang vui vẻ vờn bướm sủa "gâu gâu" hai tiếng, làm hệ thống cũng muốn sủa gâu gâu theo nó.

Ký chủ quả thật quá gian xảo rồi!

Trên đường về Trình Thanh lại ghé vào cửa hàng tiện lợi, mua một ít đồ ăn vặt cùng với vài cây kem, mỗi thứ lấy một vị, đều là đồ mà những đứa trẻ thích ăn nhất.

Hệ thống cười đểu: "Chẳng phải cậu cũng thích ăn sao?"

Trình Thanh bị nói trúng tim đen nhưng vẫn đúng lí hợp tình đáp: "Cơ thể này mới 15 tuổi, vẫn còn nhu cầu ăn vặt mà!"

Về nhà thu dọn xong đống đồ, anh bèn nằm dài trên sofa chơi trò đập tay với chó Shiba, không lâu sau liền nghe quản gia báo Hứa Ngôn đã dẫn Hứa Quân Triệt tới.

Kể từ khi mơ thấy kí ức của nguyên chủ vào tối hôm nọ, Trình Thanh đã ngay lập tức đặt nghi vấn cho hệ thống.

"Nếu đây là thế giới có thật, tao chúng tay vào chuyện tình cảm của hai nhân vật chính không phải là vô duyên vô cớ chia rẽ bọn họ hay sao?"

"Đây rõ ràng là hành vi xấu."

Hệ thống hoàn toàn kinh ngạc trước câu hỏi của Trình Thanh. Các ký chủ trước đây của nó toàn chỉ muốn tìm cách kiếm đủ tích phân để hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện đúng mong ước được sống lại dù là với thân phận mới hay thân phận trước kia của bọn họ, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến vấn đề này.

"Thật ra nơi này không phải thế giới gốc, chỉ là một dạng thế giới song song của nó thôi, tuy nhiên tất cả những diễn biến ở đây đều được thiết lập giống hệt với thế giới gốc, có thể thay đổi tùy thuộc vào các tác động của con người tại bất cứ thời điểm nào." Hệ thống cố gắng giải thích một cách ngắn gọn nhất, không quên đưa lời cảnh báo: "Ký chủ nên nhớ, nếu như cậu không thể tích đủ 100 điểm hảo cảm đúng thời gian quy định thì sẽ bị cưỡng chế lặp đi lặp lại quá trình xuyên không, tức là sẽ mắc kẹt tại thế giới này cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên, cho dù nơi này thật sự có ảnh hưởng đến thế giới gốc đi chăng nữa, cậu vẫn nên lo nghĩ cho bản thân trước thì hơn!"

Trình Thanh nghe đến đây liền bật cười, không tim không phổi đáp: "Tao chỉ hỏi thôi, bởi thật ra cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác."

Hệ thống hiển nhiên không tin là thật, vào khoảnh khắc bị Trình Thanh đặt nghi vấn, nó đã có linh cảm nếu câu trả lời của nó không vừa ý anh thì cái gọi là "lựa chọn nào khác" của vị ký chủ này sẽ xuất hiện.

Hệ thống hồi tưởng rồi hoá thành thực thể đậu lên vai Trình Thanh, trông giống như một con đom đóm AI phát ra ánh sáng xanh công nghệ.

Trình Thanh đã sớm tạm biệt Hứa Ngôn rồi dắt Hứa Quân Triệt từ ngoài cổng vào.

Từ đầu đến giờ, bàn tay bé xíu của đứa nhỏ cứ bất an ngọ nguậy, một phần vì hoàn cảnh xa lạ, một phần vì không quen tiếp xúc gần gũi với người khác.

Hứa Quân Triệt vừa tan học đã được Hứa Ngôn đón rồi đưa đến nhà họ Trình ngay. Trình Thanh vốn dĩ muốn trấn an đứa nhóc này một chút, anh thoáng nhìn qua chiếc cặp Hứa Quân Triệt đang đeo sau lưng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Câu đầu tiên anh nói với nhân vật chính sau bao ngày gặp lại là: "Em có muốn làm bài tập trước không?"

Hứa Quân Triệt: "..."

Hệ thống: "..."