Tôi đang đứng ở sau nhà của gia đình Richard ngắm mấy hòn đá cẩm thạch hình cầu nằm lô nhô trên mặt đất, cẩn thận quan sát thì thấy mảng đất dưới hai hòn nhỏ có dấu đào bới hãy còn mới mẻ, đằng trước cắm hai nhành bách hợp quắt queo, một nhành khác nhỏ hơn thì đã héo rũ.
Đừng hỏi vì sao mục đích của tôi lại rõ ràng đến vậy, bởi trong phim Charlie đã bảo India chôn xác Whip ở đây, nơi hắn chôn thi thể đông lạnh bị chặt thành từng khúc của bà McGarrick và cô Gin. Charlie khỏe hơn nên đặt được hòn to bên trên thi thể, còn India hiển nhiên chỉ khiêng được hòn nhỏ.
Đã có ba nhành hoa cắm trước hòn đá. Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Vì sao cô ta lại chôn thi thể ở đây cho dù không có sự dẫn dắt của Charlie chứ? Vì thấy miếng đất này hợp mắt ư? Rõ ràng căn nguyên đã bị tôi loại trừ rồi mà sao vẫn quay về kết quả ban đầu vậy?
Gượm đã! Thi thể bị chặt thành khúc rồi ướp lạnh của bà McGarrick gợi tôi nhớ đến một nơi nữa, ấy là tủ đông trong tầng hầm nằm dưới phòng bếp.
Đợi đến khi mở tủ ra, tâm trạng tôi xấu đến cực điểm.
Nữ chính bắt đầu trở nên biến thái rồi ư?
Tôi đã cắt đứt mọi căn nguyên cho cô rồi mà cô vẫn làm ra kết quả tương tự là thế nào?
Cái đầu chết không nhắm mắt của Whip được đặt ở chính giữa, bên dưới là xương sườn, tay chân nằm ngay ngắn ở hai bên, tựa như Transformers kết hợp biến hình trước khi kích hoạt siêu năng lực, tất nhiên, các khớp trên thi thể đã bị tách ra.
Cạnh đó có hai hộp kem. Vị sôcôla và vị bạc hà.
Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ mới tròn mười tám tuổi. Rất có thể cậu ta sẽ nhận được học bổng đại học từ hạng mục bóng bầu dục hoặc phóng xe như bay trên đỉnh núi hiểm trở nào đó và trải nghiệm niềm vui tràn trề trong môn thể thao mạo hiểm.
Chết tiệt! Đây là ảnh hưởng đến từ cốt truyện ư? Hay vì Charlie không đi theo số mệnh ban đầu nên thế giới này cần India đóng vai kẻ hành quyết để giữ vững sự cân bằng?
Tôi ôm hai hộp kem bự chảng lên lầu, đổ vào bát trộn đều rồi máy móc nhấm nháp, sau đó lẳng lặng ngồi bên bàn nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đung đưa.
Không rõ bao lâu sau, tiếng cười của Evelyn và Richard vọng lại từ cửa, tôi quay đầu, trông thấy India xách một cái vali nhựa trong khi đang nói cười với Charlie.
“Em về sớm thế mà sao không quay lại với bọn anh?” Richard thả thùng nhựa đựng bia ướp lạnh xuống. Charlie nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi, còn India đứng cạnh hắn lập tức lộ vẻ căng thẳng khi thấy hai hộp kem trên mặt bàn.
“Anh chị nên xuống kiểm tra tủ đông dưới tầng hầm nhà bếp đi.” Tôi nói với Evelyn đang tường tận kể cho tôi nghe về thu hoạch phong phú của Charlie cùng chồng mình và Richard đang đứng uống bia lạnh cạnh bàn: “Cả hai anh chị nhé.”
Hai người đồng ý rồi xuống hầm.
“Cháu, ngồi ở đây.” Tôi rời mắt sang India, trỏ chiếc ghế ở bên cạnh.
India quay về với vẻ mặt vô cảm, từ từ ngồi xuống. Charlie khẽ nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi, đôi mắt lộ vẻ tò mò. Đúng rồi, tôi sẽ phải kể hết mọi chuyện cho hắn. Hắn rất thông minh, còn tôi thì ghét phải nói dối, nếu đề cập đến việc tôi biết bí mật của India bằng cách nào thì sẽ dính tới chuyện tôi đến từ nơi nao. Đây chính là một bí mật động trời.
Từ tầng hầm truyền ra tiếng thét chói tai.
Richard chạy xộc lên, gương mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng và khó tin: “India, đấy là cậu bạn mất tích của con đúng không? Nói cho cha biết, là con đã làm điều đó ư?”
India không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc. Tôi đã quá quen với những khoảng không, bình tĩnh đợi cô ta trả lời.
“Yes.”
(Đúng vậy)Richard loạng choạng lùi về sau, va phải cạnh bàn: “Why? ”
(Vì sao)India quay đầu nhìn thẳng vào mắt Richard, nghiêm túc đáp: “Because I want to.”
(Bởi vì con muốn thế)[India độc thoại]
Như bông hoa chẳng thể tự chọn màu, chúng ta không chịu trách nhiệm cho việc mình sẽ trở thành cái gì.
(Just as a flower does not choose its color, we are not responsible for what we have come to be)Tôi cảm thấy cuộc sống thật buồn nản và phiền muộn, và tất cả những người này đều đang vui buồn vì những chuyện buồn nản và phiền muộn ấy. Cuộc đời tôi tựa như một màn sương bất tận không có điểm dừng, như chiếc đồng hồ quả lắc máy móc ở dưới nhà. Nó dường như vĩnh viễn chẳng bao giờ ngừng nghỉ.
Piano, sách hay dẫn đầu về điểm số, tất cả những thứ này cũng chỉ để giết thời gian.
Thế rồi một ngày nọ, cha đề nghị đưa cả nhà đi dã ngoại, ông xách theo khẩu súng săn để bắn động vật hoang dã. Cả khu rừng phía sau nhà thuộc về gia đình tôi. Hằng năm, cha thường dành ra ba ngày để săn bắn, và luôn bỏ qua cho những con non.
Chúa ơi, tôi thích cha tôi. Tôi gần gũi với ông hơn là mẹ. Nhưng ngoài tôi ra thì ông còn có mẹ và rất nhiều người bạn khác.
Ông chẳng bao giờ có thời gian dành cho tôi.
Mẹ tìm thấy một mặt cỏ rất đẹp, bà trải thảm rồi lấy từng món ăn ra khỏi giỏ xách, còn cha đang cầm kính viễn vọng ở cách đó không xa xem có con mồi nào ở gần hay không.
Khẩu súng săn nằm trơ trên mặt đất. Tôi chạy đến, dè dặt chạm vào nó rồi thử cầm lên, lạy Chúa, thứ này nặng thật đấy! Bình thường cha làm thế nào ấy nhỉ? Mở chốt ở sau súng rồi đè vào đây ư?
“India, không!” Mẹ tôi thét thất thanh.
Tôi chỉ tò mò mà thôi.
Nhưng khi thấy cánh tay đầm đìa máu của cha, tôi lại áy náy khôn cùng, đồng thời có thứ gì như được giải phóng…
Là cảm giác khoan khoái và hả lòng.
Tôi biết giết người là sai. Tôi muốn đi săn, nhưng cha bảo tôi đã có
tiền án nên chỉ được phép làm thế khi tròn mười sáu tuổi.
Mỗi đêm tôi đều nhớ lại cảnh tượng ngày ấy rồi thiếp đi. Cánh tay đẫm máu của cha khiến những đóa hoa lóe sáng liên miên bùng nổ trong tâm trí tôi.
Nhưng đợi đến khi có thể đi săn, tôi nhận ra rằng điều này chẳng hề mang lại bất ngờ và niềm vui như ngày đó, ngay cả khi kỹ thuật của tôi ngày càng tiến bộ, hoặc chăng tôi là một thợ săn bẩm sinh. Tôi nên làm gì đây? Thôi thì thà có còn hơn không, ít ra việc này còn thú vị hơn môn piano và tiếng Pháp mà mẹ bắt tôi học. Bạn biết không, bà vẫn luôn lấy làm tự hào vì là một sinh viên tốt nghiệp ưu tú và một tay chơi piano cừ khôi, cũng như một người có thể nói tiếng Pháp trôi chảy, tuy rằng những việc ấy chẳng là gì trong mắt tôi.
Tôi có thể bắn trúng đầu động vật bằng độc một phát súng, cho dù đó là những con chim chỉ lớn hơn loài sẻ chút đỉnh. Nhưng tôi không thể làm thế, và cũng chẳng thể bắn một con chim nhỏ như vậy, bởi chỉ một viên đạn cũng có thể xé nát nửa cơ thể chúng. Những thứ này còn phải giữ lại làm tiêu bản đặt trong phòng làm việc của cha đấy.
Tôi muốn đồ của tôi lấp đầy mỗi một nơi mà cha có thể nhìn đến.
Tôi biết cha có hai người em trai, Charlie và Jonathan. Jonathan đã từng ghé thăm khi tôi còn nhỏ, tôi đã lãng quên người này từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ gặp Charlie, mà chỉ có mấy tấm ảnh chụp.
Khôi ngô, tao nhã, lạnh lùng, tuyệt hơn hẳn những kẻ ngu xuẩn ở trường tôi.
Tôi hy vọng được trải qua ngày sinh nhật cùng các thành viên trong gia đình. Cha đương nhiên nghĩ ngay đến Charlie, bởi vì Jonathan đang ở Hawaii, cách chúng tôi quá xa. Vừa khéo đúng ý tôi. Tôi không biết điều gì đã thôi thúc và khiến tôi muốn gặp chú ấy đến thế.
Tôi thậm chí còn trộm giấu ảnh chú ấy dưới tấm nệm đầu giường, tối nào cũng lấy ra ngắm nhìn trước khi đi ngủ.
Tôi ngừng đặt những tác phẩm nghệ thuật của mình trong phòng làm việc của cha. Hiện tại trong đầu tôi chỉ toàn là chú ấy.
Tôi có lòng hiếu kỳ khó hiểu về Charlie.
Lần đầu tiên nhìn thấy Charlie, trực giác cho tôi biết chúng tôi là cùng một loại người, nhưng sự thật chứng minh chú ấy không có phản ứng giống tôi. Sự nhạy cảm giúp tôi phát hiện chính xác những thay đổi cảm xúc của người khác, nhưng chú ấy tựa như một hồ nước sâu tĩnh lặng và không gợn sóng.
Chú ấy còn dẫn theo một cô bạn gái châu Á!
Tôi ghét cái ánh mắt ăn ý mà bọn họ thầm trao nhau.
Vì sao tôi lại ghét điều đó nhỉ?Kể từ lần đầu nhìn thấy tấm ảnh của Charlie, tôi đã nhận định chú ấy là của tôi!
Tôi rất muốn chú ấy thuộc về mình.
Năm nay tôi tròn mười tám tuổi, dẫn đầu về điểm số là điều mà rất nhiều người muốn còn không được, nhưng tôi chẳng quan tâm đến việc học đại học, bởi vì gần đây con đường giải tỏa cảm xúc của tôi đã bị lấp kín. Đi săn không còn giải quyết được vấn đề nữa, cho dù tôi có cầm đá đập nát bét đầu một con thỏ và sóc nhưng những dòng máu bắn tung tóe ấy hoàn toàn chẳng thể sánh bằng cánh tay đầm đìa máu của cha thời bé thơ và Charlie.
Khoan đã, Charlie?Vì sao lại phải so với chú ấy?Hiện giờ tôi có thói quen đi về từ cổng sau sau khi tan học. Cổng chính quá đông đúc, tôi ghét bị kẻ khác chạm vào. Không ngoài dự liệu, tên vô dụng Chris lại xuất hiện. Nhưng riêng hôm nay thì tốt hơn hết là nó không nên khiêu khích tôi.
Thằng lỏi bắt đầu huýt sáo từ đằng xa, mở miệng réo những biệt danh quái đản mà nó đặt cho tôi.
Tôi nắm chặt chiếc bút chì vót nhọn được lấy ra từ trong cặp sách, giấu ở bên người, dừng trước mặt nó: “Mày nói gì?”
“Tao nói, mày là đồ lập dị!” Nó bật dậy khỏi cái sô-pha cũ kỹ, gương mặt lộ vẻ khinh thường.
Bình thường tôi đều sẽ lơ đẹp nó, nhưng hôm nay trong tâm trí lại tràn ngập âm thanh kêu gào tôi phải giải phóng thứ gì đó.
Tôi quả thực đã làm vậy. Tôi bước đến chỗ Chris, nó vung nắm đấm về phía đầu tôi, còn cây bút chì nhọn hoắt của tôi cắm thẳng vào tay nó.
Tôi gọt sạch những phần dính máu trên đầu bút rồi cất trong một chiếc hộp nhỏ, cõi lòng sung sướng tột độ.
Nhưng khi tôi ra ngoài vào buổi tối và trông thấy Charlie đang ôm chặt ả Jane làm điều gì đó, cơn giận bùng lên trong đầu tôi, song sự tò mò đã tạm thời kìm nén cảm xúc không thể giải thích ấy.
Tiếng cười trầm thấp của Charlie khiến trái tim tôi run rẩy, chú ấy cũng có lúc cười như vậy ư? Còn Jane thì đang vùi đầu bên cổ chú ấy, mái tóc dài của cô ả lắc lư theo động tác của hai người. Qua ánh sáng từ phòng bà McGarrick, tôi thoáng thấy phía dưới họ được nối liền bởi một vật thuôn thuôn, khi dài khi ngắn, khi chậm khi nhanh.
Mặt tôi nóng bừng, quay đầu chạy biến.
Bọn họ đang làm chuyện thân mật được dạy trong lớp sinh lý học trường mở phải không?
Sự xấu hổ và tò mò hoàn toàn áp đảo cơn phẫn nộ trong tôi. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên. Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu Charlie làm như vậy với tôi…
Tôi đến câu lạc bộ để tìm Whip, tôi biết cậu ta nhất định đang ở đó vào thời điểm này. Đây là những gì tôi nghe được khi lướt qua đám con gái trong lớp, bọn họ mê mẩn Whip và khen cậu ta ngầu.
Cậu ta là người đã giải vây cho tôi và bảo tên khốn Chris kia tránh xa tôi vào ban chiều. Tuy Chris chẳng là cái thá gì với tôi, nhưng ít nhất Whip còn trưởng thành hơn, thông minh hơn những tên nhóc ngu xuẩn này một chút, tuy rằng so với Charlie thì cậu ta còn kém xa.
Gượm đã, vì sao lại phải so với Charlie nhỉ?Tôi dẫn Whip vào rừng, đè cậu ta lên thân cây và khóa môi cậu ta lại, đặt tay cậu ta ở bên hông tôi, thậm chí còn muốn vòng chân quanh eo cậu ta như Jane, nhưng trong phút vội vã, tôi vô tình cắn rách môi cậu ta, tiếng kinh hô phát ra từ miệng cậu ta lập tức làm tôi tỉnh táo lại.
Tôi đang làm gì vậy?
“Muộn rồi, tôi phải về đây.” Tôi quay người đi thẳng, tiện thể lau mạnh vệt máu trên khóe môi.
Đợi đến khi tôi vác thân xác bụi bặm lái xe của cha về nhà, tôi mới nhận ra mình rốt cuộc đã làm gì.
Whip định cưỡng hiếp tôi. Trong lúc cậu ta đè lên người tôi, tôi mò được một cục đá và giáng thẳng vào đầu cậu ta.
Thế là cậu ta tàn đời.
Tôi đã nện trúng huyệt thái dương cậu ta.
Một cảm giác thỏa mãn kỳ dị bủa vây tôi. Tôi đột nhiên muốn biến cậu ta thành một tác phẩm nghệ thuật. Tác phẩm này đương nhiên không thể đặt trong phòng cha, da cậu ta sẽ nhanh chóng thối rữa, nội tạng lại không thể moi ra làm tiêu bản như loài chim. Tóm lại, ướp lạnh là khả thi nhất.
Nhân lúc khuya khoắt, tôi kéo cậu ta xuống tầng hầm nhanh nhất có thể. Tạ ơn Chúa, căn phòng nằm phía sau nhà nơi bà McGarrick ở cách nhà chính một khoảng đáng kể. Cả tầng hầm đầy bụi bặm không được sử dụng đã lâu, như vậy là tốt nhất. Tôi cắt động mạch ở cổ Whip để lấy máu, may mà cơ thể này vẫn còn ấm nên máu chảy rất nhanh, sau đó chặt xác cậu ta rồi bỏ vào tủ đông. Chiếc tủ đông này chẳng mấy khi được sử dụng, may mà nó vẫn còn hoạt động. Bà McGarrick và cha mẹ đều dùng tủ lạnh ở tầng trên, bọn họ tạm thời sẽ không phát hiện ra điều này.
Tôi định ướp lạnh cậu ta mấy ngày rồi mới đem đi chôn.
Tôi vùi nội tạng cậu ta dưới nơi xếp mấy hòn đá to nhỏ hình cầu, dưới hòn đá nhỏ hơn nằm ngay cạnh đó là phần đầu bị tôi đập nát của đám thỏ sóc. Tôi còn cắm cả hoa cho chúng nó đấy.
Sau khi giặt sạch tất cả mọi thứ bằng thuốc tẩy và tắm táp, tôi chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào. Buổi sáng tôi dậy pha cà phê, đi câu cá cùng cha mẹ và Charlie.
Nhưng Jane lại không tham gia. Cô ta nói mình có việc.
Trực giác bảo tôi hay đây không phải hiện tượng tốt lành gì. Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng ai có thể biết được bí mật của tôi cả.
Chỉ rời đi một lúc thôi, hai người không cần phải quyến luyến như vậy chứ…
Tôi cảm thấy khó chịu, bởi vì tôi thoáng thấy một chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út của Charlie.
Nó chỉ vừa xuất hiện mà thôi.
Trước đó, tay chú ấy trống trơn.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc khẩn thiết muốn nghiền nát cơ thể Jane và táu gẫu trên trời dưới đất với Charlie. Đây là lần trò chuyện nhiều nhất của chúng tôi trong suốt mấy ngày qua. Chú ấy thật tài giỏi!
Nhưng rồi bí mật nhỏ mà tôi chỉ vừa sở hữu, niềm vui chân chính đầu tiên, cũng là tác phẩm mà tôi vẫn lấy làm tự hào đã bị Jane phát hiện!
Tôi thấy chẳng có gì to tát, thậm chí tôi còn muốn kéo Charlie đi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình ngay tức thì, nhưng lúc này chú ấy chỉ mải nhìn Jane, chẳng hề cho tôi bất kỳ ánh mắt dư thừa nào.
Đối với lời chất vấn của cha, tôi đáp: “Yes.”
(Đúng vậy)“Because I want to.”
(Bởi vì con muốn thế)Đúng vậy thưa cha, con đã tự do rồi.Có điều tôi thật sự rất muốn cao chạy xa bay cùng Charlie đấy.