(Giải thích tựa chương: Bỏ ra ngàn vàng gặp mật thám ở Ngân thành)
Đổng Trác chết đi, ở Trung Nguyên, Viên Thuật cầm quân xưng đế, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Mã Đằng nhận được thiên tử chiếu hai lần, mang binh đi Giang Đông chinh phạt Viên Thuật.
Hai tháng trước, Viên Thuật bại vong, trên đường chinh phạt, Mã Đằng nhận được mật tín của Viên Thiệu, dẫn quân lên phía Bắc, tiến về căn cứ địa Nghiệp thành của Viên Thiệu.
Viên Thiệu đang mạnh, cai trị bốn châu U, Tịnh, Thanh, Ký. Trong đó U Châu là vùng đất lớn nhất thời Tam quốc, lương thảo sung túc, Viên Thiệu còn kết thông gia với vọng tộc họ Chân của Hà Bắc, được ủng hộ tài lực, uy danh vang dội như mặt trời giữa trưa.
Gia tộc của Mã Đằng ở Tây Lương chỉ làm đến chức Thái thú Vũ Uy, dù sao cũng cần liên hợp với chư hầu ở Trung Nguyên, nên Viên Thiệu trở thành lựa chọn hàng đầu.
Nhưng Mã Đằng xuất binh từ tháng Tư đến tháng Mười Một vẫn chưa về, binh lực ở Vũ Uy bị mang đi gần một nửa, toàn thành tăng cường phòng bị.
Nay Mã Đằng đã ngoài sáu mươi, chỉ có mỗi con trai trưởng là Mã Siêu, năm đó mười chín.
Kỳ Lân không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn kỹ Mã Siêu, nhíu mày. Lã Bố đang qua loa trò chuyện, giải thích thân thế của hai người, vẫn giả làm thợ săn Lũng Tây.
Mã Siêu hiếu khách bất ngờ, liên tục mời Lã Bố vào phủ trong thành Vũ Uy xả giao một chút, không ngờ Lã Bố khoát tay, thờ ơ đáp: “Người quan ngoại bọn ta, tập võ là để đánh đuổi Hung Nô, không cần phải báo đáp.”
Mã Siêu hiếu kỳ: “Ngựa của huynh đài đây…”
Lã Bố trả lời: “Hãn Huyết, là ngựa hoang thuần được lúc săn thú ở Tịnh Châu.”
Mã Siêu gật đầu, Hãn Huyết bảo mã và Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đều là những giống ngựa nổi tiếng, người thường khó có được, nếu nói là ngựa hoang mới thuần thì cũng có thể tin, lại nhìn về Kỳ Lân phía sau Lã Bố, hỏi: “Vị này là tôn phu nhân…?”
Ngón tay Lã Bố chọt chọt người phía sau, nói: “Cũng là ngựa hoang luôn, dọc đường thuần được.”
Kỳ Lân ngồi sau Lã Bố bị nhột cười ha ha.
Mã Siêu hơi hơi xấu hổ: “Tôn phu nhân… huynh đài là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.”
Lã Bố nói: “Ngươi về đi, hai người bọn ta đi dạo trong thành, không cần lễ nghi phiền phức.”
Mã Siêu thấy Lã Bố không nể mặt, đành phải chắp tay: “Nhà của Mạnh Khởi ở phủ Thái thú phía cuối đường, nếu huynh đài có ý, xin mời cứ ghé qua, ở lại trong phủ chơi mấy ngày, cho ta có cơ hội tiếp đón.”
Mũi Lã Bố mọc trên đầu, nhìn cũng không thèm nhìn Mã Siêu, Mã Siêu đành mang theo thuộc hạ rời đi.
Người đi xa rồi.
Lã Bố hớn ha hớn hở ve vẩy đuôi: “Giờ đi đâu chơi đây?”
Kỳ Lân cười nói: “Trước tiên cứ đi dạo loanh quanh trên phố đã, tìm người, xem bọn họ mua bán cái gì.”
Tây Lương vốn có ‘Kim Thành’, ‘Ngân Vũ Uy’ là hai nơi quan trọng, ý nói về Hàn Toại ở Kim Thành và Mã Đằng ở Vũ Uy. Phía Bắc Vũ Uy thông với đại mạc Đằng Cách, phía Nam tiếp giáp với eo Cổ Lãng, nổi tiếng với giống bò Yak Tây Tạng, lúc này mùa Đông đang đến gần, dân chúng nhộn nhịp dắt bò, kéo hàng hóa vào chợ buôn bán.
Vũ Uy cách Lũng Tây chỉ hơn trăm dặm, thành quách lại giống như ở một vùng đất khác, tràn ngập hương vị Tây Vực.
Lã Bố và Kỳ Lân dắt ngựa đi vào chợ, Kỳ Lân nhìn khắp chung quanh, tay cầm chùm nho đông lạnh, ngắt một quả bỏ vào miệng, cảm giác mát lạnh thanh tao sảng khoái đến tận trong lòng, cũng đút cho Lã Bố một quả.
“Ngon ha.” Lã Bố nhai nhóp nhép, sờ sờ ngân lượng trong ngực: “Tất cả bao nhiêu tiền, ta mua hết cho ngươi.”
Người Hán kia trả lời: “Nửa lượng bạc một xe, khách quan muốn mua mấy xe?”
Kỳ Lân lựa nho đáp: “Mắc quá, thế ngàn lượng vàng có bán không?”
Lã Bố: “…”
Người Hán cười nói: “Ngàn lượng vàng chỉ có thể mua người, không mua nho được.”
Lã Bố: “???”
Kỳ Lân cười, lại nói: “Ngàn lượng vàng mua quân sư, như thế là lời lắm rồi.”
Lã Bố tròn mắt nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu Kỳ Lân với tên bán hàng rong kia nói gì.
Người Hán bán hàng cười một tiếng, vái chào: “Mời khách quan đi bên này.”
Kỳ Lân ngoắc tay Lã Bố: “Đi thôi”
Lã Bố câu hỏi đầy đầu ngồi song song với Kỳ Lân trên chiếc xe hàng, người Hán kia điều khiển bò Yak khởi hành, lắc la lắc lư kéo xe đi vào trong một ngõ hẻm hẻo lánh, lại vào sân sau một ngôi nhà trong đó.
“Vị tiểu huynh đệ này… xưng hô thế nào?”
Kỳ Lân nhảy xuống xe, nhìn một vòng khắp chung quanh, đáp: “Ta là quân sư Kỳ Lân, đây là Hầu gia.”
Tên bán hàng rong người Hán giật mình cái độp, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Xin ra mắt chủ công!”
Kỳ Lân nói: “Đứng lên đi, ta nhớ ngươi mang cả gia đình theo cơ mà, sao nhà ngươi nhỏ thế?”
Người bán hàng rong đứng lên trả lời: “Xin trả lời quân sư, hồi tháng chín, tiểu nhân cùng bà nhà chuyển đến Vũ Uy chờ đợi, tiểu nhân mua chỗ này, nàng dệt vải phía trước nhà, tiểu nhân vừa may trồng được kha khá nho nên kéo ra chợ buôn bán, mỗi ngày chờ người của ta đến.”
Lã Bố bỗng nhiên hiểu ra, vui vẻ nói: “Thì ra! Ngươi là mật thám!!”
Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Nói nhỏ nhỏ thôi, sợ người ta không nghe thấy à.”
Lã Bố khó khăn lắm mới đoán trúng một lần, bị tạt cho gáo nước lạnh, giận không thèm nói nữa, Kỳ Lân mới khen: “Chủ công thật thông minh.”
Lúc này Lã Bố lại đắc ý cười cười.
Mấy tháng trước, lúc Kỳ Lân vừa đến Lũng Tây đã từng thảo luận với Trần Cung, phái thám tử lẻn vào các thành Kim Thành, Vũ Uy và Đôn Hoàng để điều tra thế lực của kẻ địch, mà ám hiệu kia chính là do Kỳ Lân thuận miệng bịa ra.
Lã Bố nói: “Sao không nói trước với ta một tiếng?”
“Nói cho ngươi làm gì?” Kỳ Lân chế nhạo, hắn cứ tiếp tục ăn nho, còn tiện tay thưởng cho thám tử kia ít bạc.
Thám tử vội đi nấu nước nóng cho hai người rửa mặt, hầu hạ hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, bưng trà sửa và bánh ngọt lên mời, rồi bắt đầu báo cáo động tĩnh trong thành – bắt đầu từ khi Mã Đằng rời Tây Lương đến Trung Nguyên cho đến bây giờ Mã Siêu trấn thủ Vũ Uy.
Lã Bố nghe không hiểu nhưng cũng không cắt lời hắn, Kỳ Lân hỏi mấy vấn đề:
Kỳ Lân: “Bảy tháng nay Mã Đằng không quay về.”
Thám tử: “Vâng.”
Kỳ Lân: “Ai cai quản trong thành?”
Thàm tử: “Quân ở cửa thành do cái bao cỏ Mã Siêu, con trai Mã Đằng điều động, nội thành có Thành Nghị giám sát.”
Kỳ Lân trầm ngâm một lúc lâu không lên tiếng, Lã Bố hỏi: “Thành Nghị cũng là bao cỏ à?”
Thám tử: “…”
Kỳ Lân nói: “Trong thành có bao nhiêu quân.”
Thàm tử: “Hơn tám ngàn, không đến một vạn.”
Lã Bố: “Ồ, nếu được thì…”
Kỳ Lân: “Đừng có nghĩ lung tung, mùa đông có ai đi công thành bao giờ? Tám ngàn binh thủ thành muốn đánh cũng không dễ, thêm Hàn Toại như hổ rình mồi bên kia, không thể làm bừa.”
Bình thường Lã Bố nói năng không suy nghĩ với Kỳ Lân đã quen, nghĩ gì nói nấy, nên cũng không ngại, chỉ đáp: “Ờ.” Sau đó bắt đầu lơ đãng, ảo tưởng cảnh tượng đánh hạ tòa thành này thế này thế kia.
Kỳ Lân nói: “Đem giấy bút đến đây.”
Kỳ Lân viết phong thư, trong thư báo cho Trần Cung biết hai người đang ở Vũ Uy, mau phái người đến thông tri cho nhóm binh lính đang săn bắn biết để quân Tịnh Châu quay về, đồng thời kể lại đại khái tình huống trong thành Vũ Uy, muốn tham khảo ý kiến của Trần Cung.
“Ngươi phải đưa tận tay Trần Cung, bảo hắn tìm Điêu Thiền… Phụng Tiên, cái hộp kia ngươi để đâu?”
Lã Bố còn đang ngẩn người, bị Kỳ Lân vẽ một vết mực trên mặt mới hồi thần: “Để trên kệ sách trong phòng đấy, ngươi không niêm phong thư à? Lỡ có chuyện thì sao?”
Kỳ Lân đáp: “Không sao, thư này chỉ có mình Trần Cung đọc hiểu thôi.”
Kỳ Lân lại dặn dò thám tử: “Bảo chủ mẫu lấy viên dạ minh châu có khắc chữ ‘Khởi’ trong hộp đưa cho ngươi mang về đây, đi nhanh về nhanh.”
Thám tử kia nhận thư từ Kỳ Lân lập tức lên đường, Kỳ Lân uống hết trà sữa, lại rót hết phần còn lại vào chén của Lã Bố, hai người no căng rồi bê bụng ra ngoài đi chơi.
Từ lúc hai người dừng chân tại nơi này đến nay, đi điều tra khắp thành, Kỳ Lân cầm quyển sổ tự chế trong tay, tính toán cách hoạt động của thành Vũ Uy, không ngừng ghi chép lại.
Đến ngày thứ ba, một tay Lã Bố dắt ngựa Xích Thố, một tay dẫn Kỳ Lân, mười ngón đan cài, đi dạo lòng vòng vô mục đích trong chợ, Kỳ Lân nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi cảm thấy Viên Thiệu là người thế nào?”
Lã Bố thờ ở đáp: “Viên Thiệu là một tên A Đẩu bất tài vô dụng.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố cười cười nói: “Sao thế?”
Kỳ Lân đáp: “Mã Đằng đi hội hợp với Viên Thiệu, sao lại đi lâu như vậy? Theo suy đoán của ta, một khi Viên Thuật chết rồi, Viên Thiệu sẽ tính đến việc đối phó Tào Tháo.”
Lã Bố gật gật đầu: “Đúng thế.”
Kỳ Lân lại nói: “Như vậy Vũ Uy Tây Lương chính là trợ lực của Viên Thiệu, Viên Thiệu không nên làm đến mức giam lỏng Mã Đằng mới đúng chứ! Vì sao hắn vẫn chưa trở về?”
Lã Bố hỏi: “Ngươi cho rằng Mã Đằng bị giam à?”
Kỳ Lân: “Rất có thể, hy vọng ta đoán không lầm.”
Lã Bố lại hỏi: “Nếu Mã Đằng bị giam thì thế nào?”
Kỳ Lân nói: “Dựa theo tin tình báo của thám tử, có thể kết luận, Mã Siêu ở Vũ Uy không được dân chúng tin phục, một khi Mã Đằng chết đi, trong thành chắc chắn sẽ có một phen tranh giành quyền lực.”
Đầu óc Lã Bố bỗng nhiên nhanh nhạy, hỏi: “Vậy lúc đó chúng ta có thể xuất binh, đục nước béo cò rồi?”
Kỳ Lân gật đầu: “Ngươi thấy thế nào? Thật ra cũng không cần phải chờ đến khi Mã Đằng chết đâu, bây giờ chúng ta có thể nghĩ cách phát tán lời đồn, tạo một bức thư giả, làm bộ đưa từ Hàm Cốc quan đến cho bộ hạ của Mã Đằng, đưa đến Vũ Uy, báo cho Mã Siêu biết Mã Đằng đã chết rồi.
“Lại phái thêm một đội tướng sĩ, ngụy trang thành quân Vũ Uy vừa trốn chạy khỏi thành Nghiệp, tạm trú ở ngoại thành, quan sát động tĩnh trong thành…”
Mưu kế phức tạp thế này, Lã Bố nghe không hiểu gì cả.
“Ngươi nói đơn giản chút coi.” Lã Bố ý kiến.
Kỳ Lân: “Là thế này, đầu tiên, chúng ta phải dùng kế ly gián Mã Siêu và Thành Nghị, ta cảm thấy cũng không cần ly gián gì đâu… bọn họ chắc chắn có bất hòa, tìm một nhà trọ để ở lại trước đi, ta suy nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Lã Bố đi lững thững về phía nhà trọ phía trước, Kỳ Lân vẫn còn lẩm bẩm trong miệng: “Mã Siêu này chắc là có chỗ dùng.”
Còn chưa dứt lời, một người trẻ tuổi uống say bí tỉ từ trong nhà trọ bổ nhào ra, miệng không ngừng mắng: “Ông đây đến uống chút rượu chỗ của ngươi còn phải trả tiền à!”
Trong nhà trọ, ông chủ mắng ra: “Ngươi là cái thá gì! Đừng nói là con trai Mã Thái thú, dù cho Mã Thái thú đến uống cũng phải trả tiền!”
Mã Siêu ném mũ lên bàn, rồi gục luôn, dậy không nổi nữa.
Kỳ Lân lấy ba cái chung qua, Lã Bố nhìn Mã Siêu một lát, cởi túi rượu bên hông xuống rót ra hai chung.
Lã Bố: “Tội nghiệp.”
Kỳ Lân: “Nói nhỏ thôi, hắn chưa có say lắm đâu…”
Lã Bố nhếch khóe môi, cười không rõ ý, Mã Siêu hít hít mũi, nói: “Rượu ngon! Uống!”
Kỳ Lân uống trà thay rượu, cùng với Lã Bố, Mã Siêu, ba người chạm cốc.
“Ngươi có chuyện buồn à? Nói ra cho chúng ta vui vẻ một chút coi.” Kỳ Lân nói.
Phụt một tiếng, Lã Bố phun rượu, cười ha ha.
Mã Siêu nổi nóng: “Đừng nhắc ba cái chuyện phiền lòng nữa, đời người không được như ý…”
“Đời người toại ý khó cầu, Dong thuyền rũ bỏ niềm đau sáng này.” Kỳ Lân thản nhiên nói, giơ tay xoa đầu Mã Siêu.
Mã Siêu cô đơn gật đầu.
Hiếm thấy Lã Bố nói được một câu: “Hiền đệ, cứ lo bị người khác xem thường, sao ngươi không chịu phấn đấu?”
Mã Siêu hét lên: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi làm sao hiểu được! Mẹ ta là người Khương, ở cái thành Vũ Uy này ta bị người coi khinh, không ai chịu nghe ta nói, chỉ có cha là tốt với ta, tiểu thiếp của cha không ngừng chèn ép… Cha ta vừa xuất chinh….”
Lã Bố vươn tay ý bảo Mã Siêu bình tĩnh, thờ ơ nói: “Ta hiểu.”
Kỳ Lân ghẹo: “Ngươi hiểu cái búa.”
Lã Bố cả giận: “Bắt chước Cam Ninh Bá đó hả? Học giỏi thật đấy!”
Kỳ Lân cười làm lành: “Vậy ngươi hiểu gì?”
Lã Bố nhìn Mã Siêu, lát sau chậm rãi nói: “Năm mười bảy tuổi, ta cũng giống như hắn.”
Mã Siêu lầm bầm gì đó trong miệng, rồi ngã ngang xuống đất.
Kỳ Lân đứng dậy nói: “Ông chủ, cho một phòng đi.”
Lã Bố suy nghĩ một lát, kéo Mã Siêu khiêng lên vai đi vào phòng, Kỳ Lân cầm theo mũ giáp của Mã Siêu, nhìn kỹ mới thấy, cái mũ này gia công rất tinh xảo xinh đẹp.
Kỳ Lân sắp xếp cho Mã Siêu nằm lên giường, còn giúp hắn cởi giày: “Nói tiếp đi.”
Lã Bố ngồi trước chậu than, hờ hững đáp: “Năm đó, ta chật vật chạy vạy khắp Cửu Nguyên, đi đâu cũng bị người ta khinh thường, lúc mới đến nương nhờ chỗ nghĩa phụ, cũng giống như vậy.”
Kỳ Lân dùng que cời xốc xốc than trong chậu, nói: “Sau đó thì sao?”
Lã Bố nói tiếp: “May mắn lọt vào mắt xanh của nghĩa phụ, cho phép ta vào trướng giữ chức chủ bộ.”
Kỳ Lân chợt nghĩ thoáng qua, Lã Bố xuất thần nhìn ngọn lửa trong chậu, Kỳ Lân vốn muốn hỏi thêm, rồi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, có hứng hỏi: “Đinh Nguyên bảo ngươi thị tẩm à?”
Lã Bố lặng im không nói, Kỳ Lân nghĩ, lúc đó Lã Bố còn trẻ ngây thơ, còn hơi nói lắp, cái mặt liệt hiện tại có lẽ bắt đầu từ khi làm thủ hạ của Đinh Nguyên, nên cười nói: “Được rồi, không nói nữa.”
Ánh mắt Lã Bố phức tạp nhìn Kỳ Lân mấy lần mới hạ giọng nói: “Ta chưa từng khuất phục.”
Kỳ Lân gật đầu: “Ngươi bảo vệ hoa cúc của bản thân thôi.”
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân cười hì hì, xoa xoa đầu Lã Bố, Lã Bố được xoa như vậy mọi phiền muộn trong lòng đều tiêu tán, lát sau mỉm cười nói: “Ta không ghét đoạn tụ, chỉ là không muốn chịu nhục dưới háng kẻ khác. Đinh tặc lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn một thước, cuối cùng không thể nhịn được nữa…”
Kỳ Lân đáp: “Ừ, nên giết thì cứ giết đi, chẳng sao cả.”
Kỳ Lân liếc nhìn Mã Siêu trên giường một cái, nói: “Trông hắn rất xinh đẹp.”
Lã Bố đáp có lệ, Kỳ Lân nhớ lại những điều mình biết về thân thế Mã Siêu, kể ra: “Phụ thân hắn có lẽ lành ít dữ nhiều, gần tám tháng rồi không về, hiện giờ không biết thế nào… Chỉ e cuộc sống sau này của hắn sẽ không được tốt lắm…”
Lã Bố nói: “Vô dụng thế này, còn phải rèn luyện nhiều mới được.”
Kỳ Lân: “So với võ thần như ngươi quả thật là vô dụng.”
Lã Bố khiêm tốn cười cười: “Tất nhiên rồi”
Ngoài cửa gõ vang vài tiếng, Kỳ Lân ra mở cửa, thấy thám tử phái đi Lũng Tây đã về, nhận dạ minh châu, thấy thám tử liếc nhìn trong phòng một cái, Lã Bố thản nhiên nói: “Quân sư Bỏ Trốn(1) nói sao?”
Kỳ Lân mở thư, cười đáp: “Trần Cung nói… Ừm, được rồi, còn sớm hơn dự tính của ta nữa.”
Lã Bố nhướn mày.
Kỳ Lân nói: “Chúng ta phải về ngay, có hơn trăm người mang cả nhà đến xin nương nhờ vào ngươi kia kìa.”
Thám tử nhanh miệng nói: “Chúc mừng chủ công! Viên Thiệu bị đồng bọn xa lánh, Khổng Dung dẫn đầu văn sĩ nhà Hán chạy đến Lũng Tây, khẩn cầu chủ công xuất binh.”
Lã Bố cau mày cảnh giác: “Xuất binh?”
Kỳ Lân nói: “Việc này để ta lo.” Nói xong thưởng ngân lượng cho thám tử, nói nhỏ: “Ngươi tiếp tục ở lại Vũ Uy, tùy theo hoàn cảnh mà làm việc, huynh đệ vất vả rồi.”
Thám tử kia vái chào rồi đi.
Kỳ Lân dọn dẹp này kia, đưa dạ minh châu cho Lã Bố, chỉ chỉ Mã Siêu đang nằm trên giường.
Lã Bố khó hiểu hỏi lại: “Tên vô dụng này cũng được một viên à?”
Kỳ Lân thần bí cười hì hì: “Đừng xem thường hắn, đi đi.”
Kỳ Lân đến gần Lã Bố, nói nhỏ vào tai: “Gọi hắn dậy, sau đó… nói thế này…”
Kỳ Lân thì thầm to nhỏ, Lã Bố vào tai phải ra tai trái, có hơi chần chờ.
Kỳ Lân ra khỏi phòng đóng cửa, lưng tựa vách tường ngồi xuống, nghiêng tai nghe.
Lã Bố gọi: “Hiền đệ!”
Có tiếng nước, Lã Bố vắt khăn.
Theo chỉ dẫn của Kỳ Lân, Lã Bố lấy khăn bông nhúng nước ấm đặt lên trán Mã Siêu, Mã Siêu thoải mái trờ mình. Lã Bố lại gọi: “Dậy nào.”
Mã Siêu tỉnh, vươn vai ngồi dậy, lấy khăn trên trán xuống lau mặt: “Giờ nào rồi?”
Lã Bố đỡ hắn ngồi vững, năm ngón tay dài xoa bóp huyệt đạo trên lưng, giúp hắn tỉnh hẳn.
Lã Bố thờ ơ đáp: “Còn trẻ thì còn hăng hái, trong lòng có hoài bão là rất tốt.”
Mã Siêu buồn bã gật đầu.
Lã Bố lại tiếp: “Nhưng mà, nam nhân phải có trách nhiệm của nam nhân, không thể cứ làm đứa trẻ để người khác chăm bẵm mãi. Nhờ có anh em chú bác bao che cũng chỉ được một lúc, người bên cạnh sẽ xem thường.”
Ở ngoài cửa, Kỳ Lân làu bàu: “Lại đọc sai lời thoại rồi.”
Mã Siêu: “?”
Lã Bố cứ nói: “Ngu huynh tên là Phụng Tiên, Phụng Tiên trong cây phụng tiên.
Mã Siêu cười: “Tiểu đệ Mạnh Khởi.”
Ngón tay Lã Bố khi nặng khi nhẹ vừa đủ, giúp Mã Siêu nhanh chóng tính táo, cả người sảng khoái: “Tạ huynh đài.”
Lã Bố lại nói: “Sau này, nếu muốn chinh chiến sa trường, làm nở mặt tổ tông, thì cầm vật này.” Vừa nói vừa lấy dạ minh châu đặt vào tay Mã Siêu: “Đến Lũng Tây làm khách, nếu không chê, đem tính mạng cả nhà giao cho ngu huynh, huynh sẽ vì ngươi mở ra con đường danh tướng có một không hai.”
Dạ minh châu sáng ngời lóng lánh, trên có khắc một chữ ‘Khởi’, Mã Siêu thuở nhỏ nhà nghèo, hiếm được thấy thứ quý giá thế này, nên nói: “Món quà này của huynh đài quý quá, đệ không dám nhận.”
Lã Bố: “…”
Mã Siêu: “…”
Lã Bố nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, rốt cục cũng nhớ ra, vui vẻ nói: “Cũng không phải ngươi không xứng với viên châu này, mà là viên châu này không xứng với ngươi; Với tài năng của ngươi, nếu đồng ý trải qua một phen rèn giũa, tương lai chắc chắn càng tỏa sáng, tên tuổi của Cẩm Mã Siêu ở Tây Lương sẽ lan xa khắp Trung Nguyên, truyền đi khắp thiên hạ.
“Ngu huynh còn có việc cần làm, ngày khác sẽ đến quấy rầy, cáo từ.”
Lã Bố đứng dậy, người mặc áo khoác lông chồn, đầu đội mũ da sói, toàn thân dong dỏng cao, càng hiển lộ ngọc thụ lâm phong.
Mã Siêu có vẻ như chần chờ, lại có vẻ như đang suy tính.
“Phải đi rồi, bảo trọng.” Lã Bố thờ ơ chắp tay.
Không sao nói hết phong độ, không sao nói hết phóng khoáng.
Mã Siêu vội vàng xuống giường, nói: “Huynh đài tính đi đâu?”
Sau khi đóng cửa, Lã Bố tức anh ách trong lòng, mím mím môi, nén giận nói: “Thế này đã được chưa?”
Kỳ Lân cười một tiếng, nhảy lên lưng Lã Bố, mặc hắn cõng mình xuống lầu, hai người ra khỏi nhà trọ, cưỡi Xích Thố, rời Vũ Uy, về nhà.
Trần Cung trong mòn con mắt, cuối cùng mới thấy Lã Bố với Kỳ Lân về tới.
“Các ngươi… Ngươi… Kỳ Lân!” Trần Cung cả giận quát.
Kỳ Lân ngồi trên ngựa trước mặt Lã Bố nhảy xuống: “Các ngươi cho ta nghỉ phép hả? Nói đi, sao vậy?”
Thân binh đến dắt ngựa, Trần Cung đi theo sau lưng bọn họ, ba người đi nhanh về phía trước, Trần Cung vội báo cáo tình hình: “Tào Tháo bắt thiên tử đến Hứa Xương, Viên Thiệu an trí bá quan trong triều ở thành Nghiệp, Giả Văn Hòa lần này…”
“Phụng Tiên.”
Điêu Thiền kéo tay áo, đứng chờ trước hành lang, Kỳ Lân đuổi Lã Bố đi: “Đi đi, đợi bọn ta thương lượng xong rồi lúc ăn tối nói cho ngươi.”
Ngày ấy đi săn, trời tờ mờ Lã Bố đã lặng lẽ đi, thấy Điêu Thiền đang nổi giận chỉ đành cười cười, đi vào trấn an nàng.
“Có giúp ta cho gà ăn không?” Kỳ Lân hỏi.
Trần Cung nói: “Trương Liêu tướng quân ôm về nhà rồi, tối nay hắn mang qua… Giờ ngươi nói ý của ngươi coi.”
Kỳ Lân: “Đến bao nhiêu người?”
Trần Cung nghiêm mặt: “Bá quan thay nhau thuyết phục Viên Thiệu để hắn tiến quân vào Hứa Xương, lấy danh nghĩa ‘Tĩnh Nan’(2) để nghiêm trị Tào Mạnh Đức…”
Kỳ Lân mỉm cười: “Tĩnh Nan chắc là ý kiến của Khổng Dung.”
Trần Cung gật đầu: “Đúng thế, Viên Thiệu chần chờ không muốn phát binh, trù trừ do dự, Khổng Dung giận dữ mới dẫn một trăm ba mươi bảy danh sĩ đại phu rời khỏi thành Nghiệp đến thẳng Hàm Cốc quan, muốn tự đi về Trường An. Mã Đằng tự ý thả bá quan ra Nghiệp thành, bị Viên Thiệu điều tra ra được, chém rồi.”
Hai người đi vào sân sau, Kỳ Lân cởi mũ đi thay quần áo, còn nói vọng ra: “Quả nhiên là chết rồi, Viên Thiệu có phái người đuổi theo không? Bọn họ may mắn thật, trên đường còn gặp được Giả Văn Hòa, nên mới bị lừa vào đây phải không?”
Trần Cung gật đầu nói: “Theo ta thấy, đám văn thần này nếu chỉ dùng lời nói chắc không thuyết phục được đâu, Mã Đằng vừa chết, nhân dịp này có thể tranh thủ tấn công Vũ Uy trước.”
Kỳ Lân dặn dò thân binh: “Truyền người nấu nước, chuẩn bị cho chủ công tắm rửa, cũng nấu cho ta nữa. Công Đài, ngươi nói tiếp đi.”
Trần Cung nói: “Tào Tháo ép thiên tử lệnh chư hầu, Thái thú các châu quận oán than dậy trời, nếu chủ công tiếp nhận đám văn thần tạp nham này, nói không chừng đầu xuân năm sau phải lập tức xuất binh.”
Kỳ Lân cởi áo khoác lông cừu, chỉ mặc áo lót mỏng, ngồi trước phòng chờ nước nóng đi tắm.
Trần Cung: “Lương thảo, binh lực của chúng ta hiện giờ không đủ để đánh một trận ngang cơ với Tào Tháo.”
Kỳ Lân gật đầu: “Trong những người đầu nhập đến chỗ chúng ta, danh tiếng một chút, có những ai?”
Trần Cung cười khổ: “Vương Doãn Vương Tư đồ.”
Kỳ Lân đau đầu than thở: “Sao lão ta lại đến đây?”
Trần Cung: “Thái phó Thái Ung và con gái, Thái Văn Cơ.”
Kỳ Lân vỗ đùi: “Hay nè!”
Trần Cung: “Thượng thư lệnh Hoa Hâm, danh sĩ Nễ Hành…”
Kỳ Lân nói: “Cái tên thích mắng chửi khắp thiên hạ cũng đến đây?”
Trần Cung mỉm cười nói: “Ngươi cũng biết miệng lưỡi người này hả?”
Kỳ Lân mím môi gật đầu, lại liếm liếm môi: “Ngươi an bài thế nào rồi? Ngươi cứ tắm trước đi! Đừng để ý bọn ta.”
Lã Bố sắc mặt khó coi đứng trước hành lang, rướn cổ nhìn quanh, nói: “Đến hầu hạ.”
Kỳ Lân nổi sùng: “Ngươi để quân sư hầu ngươi tắm hả?!”
Lã Bố đành bỏ đi, Kỳ Lân có linh tính, nhìn bóng dáng Lã Bố một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Chắc không phải gây lộn với nhau đâu ha.”
Trần Cung nói: “Hai người các ngươi đi chơi vui quá mà, để lại mớ bòng bong cho ta dọn, mấy ngày nay Điêu Thiền nóng nảy, ngươi làm sao thì làm đi.”
Kỳ Lân cười nói: “Lát nữa phân cho ngươi mấy miếng da nai đẹp nhé, thu hoạch kha khá mới về nè. Còn mấy người Thượng thư lệnh, Tư mã, Tư không, Tư đồ, Thái sư, Thái phó… ngươi sắp xếp cho ở đâu rồi?”
Trần Cung thờ ơ đáp: “Ta để ra bốn mươi gian trong căn nhà lớn ở thành Tây, hiện giờ bọn họ đang ở đó, còn phái thêm ba ngàn binh mã luân phiên ‘bảo hộ’ các vị đại nhân.”
Kỳ Lân khen: “Ngươi cũng ít có ác, chơi đẹp lắm!”
Trần Cung cười cười hỏi: “Giờ giải quyết sao đây? Để chủ công triệu kiến bọn họ à?”
Kỳ Lân đáp: “Nhận cha con Thái Ung, Thái Văn Cơ vào, chọn một căn nhà tốt tốt cho họ ở, phái cho nàng vài người để nàng dùng, cho phép tự do đi lại, không cần giám sát.
Lão già Vương Doãn kia… Thôi, đón hắn vào ở trong phủ đi, dù sao cũng là nhạc phụ của chủ công, còn những người khác cứ tạm thời mặc kệ, cho bọn họ ở bên đó mười ngày nửa tháng, đừng cho nhiều than quá, cũng đừng cho ăn nhiều, tuyệt đối không đưa rượu.”
Trần Cung dở khóc dở cười: “Ngươi còn ác hơn.”
Kỳ lân lại nói: “Dặn dò các anh em trông chừng chặt chẽ một chút, đừng để ai bỏ đi, không cho phép ra ngoài đi dạo, muốn ăn phải tự bỏ tiền túi ra giao cho các tướng sĩ đi mua, nhắm một mắt mở một mắt cho bọn họ tham ô chút đỉnh, cứ như vậy.”
Trần Cung nói: “Còn…”
Kỳ Lân nói: “Bòn rút hết tiền của bọn hắn, đến khi nào đói không còn sức chửi người khác nữa mới thôi. Nếu lúc đó bại lộ, các ngươi cứ đẩy hết lên đầu ta, chủ công giả ngu không biết, các ngươi cũng nói không biết.”
Trần Cung cười ha ha, Kỳ Lân miễn cưỡng nói: “Đến lúc đó, Phụng Tiên chỉ cần ban cho chút ít, đám văn nhân này coi như thu phục xong. Chắc chắn sẽ không lao nhao ồn ào cả ngày đòi xuất binh đánh giặc.”
Trần Cung mừng hết sức: “Như vậy thì tốt quá, ta chia một nửa trách nhiệm với ngươi là được.”
“Vậy… hai chúng ta cùng nhau chịu tiếng xấu thay người khác đi.” Kỳ Lân cười vui vẻ, giơ tay ra.
Trần Cung y như đứa trẻ, cũng giơ tay ra, vỗ vào tay Kỳ Lân, tay kia cũng vỗ một cái, sau đó vỗ cả hai tay.
Kỳ Lân chợt nhận ra có chuyện sai sai: “Điêu Thiền giận dỗi liên quan gì đến ta, ngươi để cha nàng bị nhốt thêm vài ngày đi! Trần Cung!”
Trần Cung ba chân bốn cẳng chạy mất.
Nước ấm được mang đến, Kỳ Lân mệt rã rời bước vào thùng tắm, thở ra một hơi.
Thân binh đóng cửa, Kỳ Lân thích ý nằm thư giản, cả người trần trụi, tay chơi đùa với viên kim châu đeo trên cổ.
Đột nhiên, trên cửa sổ có bóng người, ngược sáng, thò đầu vào.
“Quân sư đại nhân.”
“Ối da…” Kỳ Lân cà lơ phất phơ trêu: “Chủ mẫu, ta đang tắm mà.”
Điêu Thiền thản nhiên lên tiếng: “Làm phiền ngài, tắm xong có rảnh không?”
Kỳ Lân: “Chắc sẽ hơi bận một tẹo.”
Giọng Điêu Thiền không biết đang vui hay buồn: “Chuyện gì đó cứ thư thư đã, có đôi lời muốn nói với ngươi.”
Kỳ Lân từ từ nhắm hai mắt, không trả lời.
Điêu thiền phân phó: “Các ngươi đi hầu hạ quân sư tắm rửa đi.”
Hai nha hoàn vâng dạ đẩy cửa vào, Kỳ Lân đành lên tiếng: “Đi ra ngoài, không quen hầu hạ, tắm xong ta sẽ đến chỗ chủ mẫu nói chuyện. Phụng Tiên đâu?”
Điêu Thiền nói: “Chủ công hơi buồn ngủ, tắm xong đi ngủ rồi.”
“Ừ.”
Kỳ Lân biết, rốt cục Điêu Thiền bắt đầu muốn làm khó làm dễ mình, ngày này kiểu gì cũng phải đến.
——————————-
Lời tác giả: Người tên Nể Hành chơi vui lắm. Tào Tháo từng có ý định mời chào hắn, vậy mà hắn đứng trước mặt đám mưu thần võ tướng, chăm chọc tất cả mọi người dưới trướng Tào Tháo không chừa một ai.
Điêu Thiền bắt đầu hành động rồi đó.
——————————-
Chú thích:
Có lẽ là biệt danh của Trần Cung từ lúc ông ra lệnh rút quân khỏi Trường An.
Tĩnh nan