Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 94: Hồng Trần Một Bước (trung)




Thư phòng thoang thoảng hương thảo mộc êm dịu, Hạ Lan Lăng Quân đang xếp gọn y phục Vô Song công tử vào hộp gỗ. Tạ Phong đứng bên cạnh hắn, chăm chú nhìn vào từng đường kim mũi chỉ.

Hạ Lan Lăng Quân hàng mày như mực thi thoảng chau nhẹ:

- Đã liên hệ với phủ doãn chưa?

Tạ Phong thoáng giật mình, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh:

- Thuộc hạ đều đã hoàn thành, lần này thành hay bại đều phải nhờ vào năng lực Niệm Kinh Hồng.

Hạ Lan Lăng Quân ngẩng đầu lên nhìn người đối diện một khắc, giọng hắn nhỏ dần:

- Huynh có ý gì khi để Niệm Kinh Hồng dùng bộ y phục này!

Tạ Phong không đáp, hắn thu hộp gỗ về tay, vốn định xoay người đi thì bị Hạ Lan Lăng Quân giữ lại:

- Nói!

Tạ Phong hít một hơi sâu:

- Là thuộc hạ lo lắng cho an nguy của người!

Hạ Lan Lăng Quân có chút thảng thốt, cho dù Tạ Phong lạnh nhạt, nhưng cả hai vốn dĩ vẫn là huynh đệ. Tạ Phong lần này đưa ra kế sách chính là vì hắn, vạn nhất cướp pháp trường không thành, Niệm Kinh Hồng bị bắt, thì chính Niệm Kinh Hồng cũng sẽ là Vô Song, chịu những tội trạng của Vô Song, cũng như là cái gai trong mắt triều đình. Hoàn toàn không cùng Hạ Lan Lăng Quân hắn can hệ.

Hạ Lan Lăng Quân trầm giọng:

- Huynh nói huynh yêu Niệm Tư Huyền, sao có thể nhẫn tâm...

Tạ Phong quay đầu lại, tóc đen bay loạn giữa gió lạnh cuối thu:

- Người ta yêu là Trịnh Thế Ninh!

Tạ Phong đi rồi, thềm đá chỉ còn lại hiu hắt nắng vàng.

Tháng mười năm Thiên Thụy Đế thứ ba mươi tám, Kỷ Vân Hà từng là Hoàng Long Đại tướng quân Đại Sở phạm trọng tội bị đưa đến pháp trường xử tử.

Kỷ gia vốn là danh môn thế tộc, trong một đêm sụp đổ chẳng còn lưu lại gì, người quỳ trên đoạn đầu đài kia thân thể gầy guộc, duy chỉ có đôi mắt long lanh sáng. Dân chúng không rõ chuyện chính trường, nghe thông cáo xét xử liền kéo nhau đi xem.

Niệm Kinh Hồng kéo mặt nạ xuống che khuất đi dung mạo, hắn vân vê trường kiếm trong lòng bàn tay. Tiết trời hôm nay xấu đến thậm tệ, mây đen vần vũ, ánh dương không hiện ra.

Đao phủ trên đài vừa nâng đại đao lên, đã thấy từ đâu một cỗ ám khí xuyên qua bắp thịt to lớn, trong ám khí còn có độc. Đao phủ chỉ kịp trừng mắt đã đột ngột ngã xuống.

Đoạn đầu đài thoáng chốc rối loạn, mà bách tính cũng hỗn loạn không kém. Niệm Kinh Hồng lựa chọn thời khắc này, nhanh nhẹn xuất chiêu, mở trói phạm nhân, đưa người đi.

- Kỷ tướng quân, xin đừng lo lắng!

Binh lính pháp trường hô hoán truy đuổi, nhưng Niệm Kinh Hồng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Vừa thoát khỏi đoạn đầu đài thay vì lẩn vào rừng sâu hắn liền tấp về phố lớn, chui vào gian phòng khách điếm đã thuê sẵn bằng đường cửa sổ. Niệm Kinh Hồng cùng Kỷ tướng quân đổi quần áo. Kỷ tướng quân còn cẩn thận tắm rửa, cạo sạch râu tóc, sau đó theo sắp xếp của Niệm Kinh Hồng mà khoác một bộ tăng y nhà Phật. Niệm Kinh Hồng cẩn thận đốt sạch y phục Vô Song và cả áo phạm nhân của Kỷ tưởng quân.

Lúc này cả hai mới ung dung ra ngoài, thoạt nhìn đơn thuần giống như Niệm Kinh Hồng đang thỉnh một vị thiền sư đến Lăng Vương phủ, không hề can hệ vụ cướp phạm nhân vừa diễn ra kia.

Niệm Kinh Hồng cùng Kỷ tướng quân thong thả tiến vào Lăng Vương phủ.

Cuối năm, tuyết rơi trắng xóa kinh kỳ, Lăng Vương phi Kỷ Vân Hương cùng Lăng Vương hòa ly. Thiên hạ đồn đại rằng Lăng Vương phi nhiều năm gả vào Lăng Vương phủ không sinh được hài tử, lại phải ngày ngày nhìn Lăng Vương cùng thiếp thất ân ái, nàng buồn phiền nên quyết định xuất gia.

Chỉ là Kỷ Vân Hương không xuất gia, Niệm Tư Huyền đã chuẩn bị một chuyến tàu, đưa Kỷ Vân Hương và cả Kỷ gia những người còn sót lại đến một đảo quốc xa xôi. Ở nơi ấy họ có thể bình bình an an mà sống, tránh xa xô bồ chốn kinh kỳ.

Kỷ Vân Hương đi rồi, Lăng Vương phủ hiện tại ngoài Trịnh Mẫn Doanh cũng chẳng còn thêm ai. Niệm Tư Huyền nhìn giá y nàng tự tay thêu kỹ nằm trên nhuyễn tháp, nàng đang chịu đại tang, hơn hết Hạ Lan Lăng Quân còn bao nhiêu đại sự, hôn lễ của nàng có lẽ rất lâu mới được tổ chức.

Cửa phòng bỗng nhiên hé mở, Hạ Lan Lăng Quân bước vào, không khí đang ấm áp bỗng nhiên bị tuyết đầu mùa thổi vào se sắt lạnh. Hạ Lan Lăng Quân dường như đoán được ý nghĩ trong đầu nàng, ôn nhu mỉm cười:

- Nàng đến Lăng Vương phủ đi! Ở Hoàng Ni viện này một chút cũng không tốt!

Niệm Tư Huyền gần đây cũng không thường xuyên lưu lại Hoàng Ni viện, bởi vì đại ca nàng Niệm Kinh Hồng đã hồi kinh, nàng sớm chiều đều chạy sang bên Lăng Vương phủ. Huống hồ hiện tại Thiên Thụy Đế đang bận rộn với thuốc trường sinh, mà Thượng Quan Hoàng hậu thì bị sự việc Hạ Lan Yến Minh quấy nhiễu. Hạ Lan Lăng Quân có thể lợi dụng việc này đưa nàng thoát khỏi Hoàng Ni viện.

Niệm Tư Huyền tựa người vào lồng ngực Hạ Lan Lăng Quân, khí lạnh thi thoảng lại luồng qua khe hở trên mái nhà. Hạ Lan Lăng Quân ôn nhu siết lấy nàng:

- Thân thể vốn đã âm hàn, nàng ở đây bản Vương không yên tâm được!

Niệm Tư Huyền lắc lắc mớ tóc đen huyền mềm mại:

- Nhưng cũng không thể đến Lăng Vương phủ, dẫu sao... ta cùng chàng cũng chưa là phu thê...

Hạ Lan Lăng Quân đồng tử âm trầm, giọng nói mang theo ủy khuất:

- Ta thề sẽ không chạm đến nàng! Luôn tôn trọng nàng! Xem nàng như trân bảo!

Niệm Tư Huyền bật cười:

- Được rồi! Ta sẽ rời Hoàng Ni viện! Nhưng sẽ không ở Lăng Vương phủ...

Hạ Lan Lăng Quân đôi mắt sáng lên rực rỡ, tựa như bóng trăng linh lung trên mặt nước:

- Nàng muốn ở đâu! Nếu nàng muốn phủ đệ mới bản Vương liền cho xây dựng!

Niệm Tư Huyền bĩu môi, nắm lấy bàn tay thon dài với những khớp xương tinh tế của Hạ Lan Lăng Quân:

- Thiếp sẽ đến viện tử mẫu thân! Vừa thuận tiện chăm sóc người, cũng không phải lưu lại Hoàng Ni viện này!

Hạ Lan Lăng Quân gật đầu đồng ý, nhưng nụ cười trên môi hắn chưa kịp hiện ra thì ngoài cửa, Tề Nhất đột ngột tiến vào.

- Lăng Vương điện hạ, thứ lỗi đã đường đột, nhưng mà...

Niệm Tư Huyền lùi qua khỏi bình phong, Tề Nhất là người Nam Chu, nàng cho rằng hắn muốn báo tin chính sự.

Tề Nhất chấp tay, chất giọng khàn đục:

- Ngoại viện của điện hạ vừa bị phóng hỏa!

Hạ Lan Lăng Quân đứng bật lên, Niệm Tư Huyền sau bình phong kinh hoảng.

Tề Nhất tiếp tục:

- Thuộc hạ đã cứu được người bên trong, chỉ duy nhất... Đào ma ma... vốn đã mất mạng từ trước, bị kiếm đâm xuyên!

Niệm Tư Huyền cắn lấy môi, nếu cố ý nhắm vào Đào ma ma thì duy nhất chỉ có Thượng Quan Hoàng hậu.