Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 795: Tìm được manh mối




- Có lẽ trong Trường thành này cũng tồn tại ám tử, nhưng nơi này chính là Trường thành! Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền yên tâm không ít, hắn lại cảm thấy không an toàn.

- Không được rồi, tu vi của ta quá yếu, trước mắt cần tìm đạt tới Kim Đan Đại viên mãn, muốn đột phá phải có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm phần Thiên Thú Hồn... Bạch Tiểu Thuần thở dài, mặc dù hắn có được không ít chiến công nhưng tài nguyên như Thiên Thú Hồn quá khó đổi. Mặc dù hắn xuất Thiên Nhân Hồn đi đổi trong tông môn cũng cần phải quay về tông môn mới được, nếu ở nơi này hắn sẽ gặp nguy cơ tử vong.

- Ta không có biện pháp tăng tu vi lên, ta chỉ có thể tăng Bất Tử Trường Sinh Công lên! Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền xuất ngọc giản ra lệnh cho Triệu Long, hắn liệt kê một danh sách giao cho Triệu Long đi chuẩn bị. Sau khi đến cấp bậc Vạn phu trưởng, Bạch Tiểu Thuần đã hưởng thụ không ít đặc quyền, chẳng những hắn có thể tuyên bố nhiệm vụ đơn giản, thậm chí hắn còn có thể yêu cầu vật tư. Dùng chiến công của Bạch Tiểu Thuần hiện tại không cần chiếm món lợi nhỏ của tông môn, trực tiếp chia cho Triệu Long không ít chiến công, bảo hắn đi hối đoái. Không bao lâu, thiên tài địa bảo Bạch Tiểu Thuần cần thiết được Triệu Long mang trở về, tuyên bố chính mình muốn bế quan, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu tu hành Bất Tử Trường Sinh Công.

- Lúc này ta có thể nhất cổ tác khí tu hành Bất Tử Trường Sinh Công quyển ba tới đại thành viên mãn!

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn lấy một khối linh căn ra, trực tiếp ném vào trong miệng, sau khi cắn nuốt linh căn hóa thành sinh cơ khuếch tán toàn thân, Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công. Sau khi vận chuyển, những sinh cơ kia rút đi hình thành một tia nhiệt lưu dung nhập vào trong đầu Bạch Tiểu Thuần, tại nơi đó chậm rãi ngưng tụ một ít Bất Tử Cân. Hắn không dám phân tâm trong việc này, hắn cũng không thể làm nhanh hơn, chỉ có thể chậm rãi tiến hành, cũng may chiến công của Bạch Tiểu Thuần quá nhiều, đổi lấy thiên tài địa bảo không ít, hắn không ngừng gặm ăn các thiên tài địa bảo, thời gian dần dần trôi qua một năm. Bạch Tiểu Thuần tĩnh tâm tu hành trong suốt một năm, không hề ra ngoài cho nên trong Trường thành cũng chậm rãi ít bàn bạc những chuyện hắn tế hồn trở thành Vạn phu trưởng.

Lại qua nửa năm, khi nghị luận thưa thớt không còn bao nhiêu, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần đang bế quan trong mật thất, hai mắt hắn mở ra, hắn nhắm mắt gần hai năm nhưng khi mở mắt lại như sấm sét xẹt ngang bầu trời Hắn hô hấp bằng phẳng, lúc mở hai mắt ra, hai tay bấm niệm pháp quyết điểm lên người, tât cả thiên tài địa bảo đặt chung quanh hắn hóa thành tro tàn. Sau khi thiên tài địa bảo hóa thành tro tàn, sinh cơ của chúng tụ tập làm một rót vào trong miệng Bạch Tiểu Thuần. Sinh cơ vô cùng bộc phát trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, không chờ những sinh cơ này phân tán ra chung quanh, chúng bị Bạch Tiểu Thuần rút đi, dung nhập vào trong đầu của mình. Lúc này hắn tu hành Bất Tử Cân đã hoàn thành hơn chín thành, hôm nay chỉ kém một tia...

Mà một tia này giống như đại môn đóng kín, hắn cần dùng sinh cơ kinh người nện mạnh mới có thể mở ra. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang đắm chìm trong trùng kichs tu hành Bất Tử Trường Sinh Công quyển ba đại thành viên mãn, bên buổi trưa hôm nay bên ngoài Trường thành ánh mặt trời không quá gắt, thậm chí có thể nói là ảm đạm. Trên bầu trời xa xa có một cột sáng màu đen, tu sĩ năm đại quân đoàn sớm quen thuộc cột sáng này, khi nó xuất hiện vào một năm trước, Trường thành đã phái không ít người đi tìm hiểu, cũng có không ít tin tức truyền trở về, đáng tiếc vẫn không có manh mối gì khác. Chỉ biết nơi đó có nhiều địa cung dưới mặt đất, đường đi như hang kiến, cũng rất rộng lớn, tồn tại không ít thú cốt kinh người, đáng tiếc trừ việc này không phát hiện gì khác.

Mặc dù thế, cho dù là Man Hoang hay Trường thành đều không có ý định buông tha, thường xuyên phái người lại điều tra, ý đồ tìm được một ít đầu mối mới, cũng chính vì như vậy Tinh Không Đạo Cực Tông cũng hạ mệnh lệnh, thông cáo các thiên kiêu lúc trước trên Tinh Không Đạo Cực bảng đi tới đây, an bài bọn họ phải tiến vào trong dò xét ít nhất một lần. Vì vậy các thiên kiêu năm đó mặc dù phân tán ra các nơi, không biết bọn họ đang ở nơi nào, làm chuyện gì cũng phải tới đây một lần. Cho nên trong thời gian một năm rưỡi qua có không ít người cần thông qua Trường thành ra vào, trong Trường thành, cho dù là người tiến vào hay đi ra cần trải qua tầng tầng thẩm tra mới có thể. Về phần Bạch Tiểu Thuần, bởi vì hắn tấn chức Vạn phu trưởng, trong Tinh Không Đạo Cực Tông có thể ra lệnh cho hắn chỉ có Thiết Huyết đường, mà gần đây Thiết Huyết đường nổi danh bao che khuyết điểm, tự nhiên sẽ không cần Bạch Tiểu Thuần đi làm chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Lúc này bên ngoài Trường thành có ba tu sĩ đi tới đây, bọn họ cải trang cách ăn mặc xem như hồn tu, trong ba người này có hai nam một nữ, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, về phần hai nam tử có một người là trung niên, tu vi Kết Đan trung kỳ, sắc mặt có phần tiều tụy, tên còn lại chính là thanh niên cường tráng, trên người hắn tỏa ra sát khí kinh người, dường như trên mặt hắn có viết chữ chớ lại gần. Hắn càng có khí thế kinh người như thế càng làm hắn nhận được không ít tín nhiệm cùng phục tùng. Hai mắt của hắn vô cùng thâm thúy nhưng mang theo băng hàn, toàn thân như lợi kiếm tùy thời sẽ ra khỏi vỏ, làm cho người ta không dám trêu chọc hắn. Trên người hắn tồn tại không ít vết sẹo, những vết sẹo này không làm hao tổn khí chất của hắn, ngược lại làm cho hắn có tư thế oai hùng dễ dàng hấp dẫn nữ nhân. Nếu Bạch Tiểu Thuần có mặt ở chỗ này, hắn sẽ nhận ra người này chính là... Tống Khuyết!

- Rốt cục trở lại! Lúc nhìn thấy Trường thành, bước chân ba người chậm dần, nữ tử dung nhan kiều mị bên cạnh Tống Khuyết thở ra một hơi.

- Không nghĩ tới chuyến đi lần này cần mất tới ba năm... Nếu không có Tống huynh đệ, sợ rằng chúng ta phải táng thân trong Man Hoang. Khi nữ tử mở miệng, cảm xúc tu sĩ trung niên cũng chấn động, chuyện xảy ra trong ba năm qua làm hắn khó quên suốt đời, bọn họ có hơn mười người đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong nhiệm vụ đầu tiên lại bị vây trong tuyệt địa không cách nào truyền tin tức ra ngoài, cũng khó có thể đạt được bất cứ manh mối nào truyền từ ngoài vào. Tại nơi đó vây khốn không ít thổ dân và hồn tu, dường như hai bên không cách nào đi ra ngoài, bọn họ tiến vào, ban đầu cũng không có gì nhưng sau đó bởi vì mâu thuẫn gay gắt cho nên chém giết thảm thiết. Hôm nay trở về có cảm giác sống sót sau tai nạn, đại nạn không chết nhưng nội tâm của hắn cảm khái không nhỏ, mắt nhìn Tống Khuyết bên cạnh, trừ cảm kích còn mang theo tôn kính. Trong tuyệt địa đó, là Tống Khuyết dựa vào thực lực và mị lực của mình tay trái áp chế, tay phải khuyên bảo, vừa đấm vừa xoa cho nên thổ dân và hồn tu bên trong yên tĩnh lại, sau đó hợp lực mọi người cùng nhau tìm đường ra, lúc này mới có thể chạy thoát ra ngoài.

---------------