Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 837: Thiên Tôn hàng lâm!




- Tính toán, ta nên sử dụng Thiên Thú Hồn Kết Anh thì ổn thỏa hơn.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây lại nhìn sang tấm bia đá, hắn vẫn còn tiếc nuối mình không thể kết thành Thiên Đạo Nguyên Anh, lại nhớ tới cách sử dụng Thiên Nhân Hồn trên tấm bia đá, người ngoài không biết nhiều lắm, việc này có lẽ nên dùng làm tình báo trọng yếu, nói không chừng về sau có tình báo này sẽ đổi được đồ vật mà mình cần.

Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ, hắn giơ tay lên muốn thử xem có thể xóa được văn tự phía trên hay không, chỉ có như vậy nhưng người khác sau khi tới đây mới không biết tin tức, từ đó đây cũng chính là tuyệt mật của một mình Bạch Tiểu Thuần mà thôi.

Sau khi thử một lần, Bạch Tiểu Thuần lập tức vui vẻ phát hiện câu chữ trên tấm bia đá, bởi vì tồn tại quá lâu nên hắn hơi dùng sức một chút là có thể xóa một ít, hắn tiến lên vài bước, đang muốn nhất cổ tác khí xóa toàn bộ, đột nhiên hắn chú ý tới hàng chữ nhỏ bên cạnh tin tức.

- Văn tự này do trẫm lưu lại, người phá hủy sẽ bị trẫm nguyền rủa...

- Nguyền rủa!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mở to, thân thể run lên, tóc gáy của hắn dựng đứng, bàn tay chạm vào tấm bia đá như đặt lên bếp lò nóng bỏng, hắn lập tức thu tay lại.

- Nhị đại Khôi Hoàng quá âm hiểm, chữ viết này quá nhỏ rồi, không tới gần xem căn bản không nhìn thấy... Hơn nữa ngươi nói ngươi không muốn người ta phá hủy chữ của ngươi, cứ tăng pháp lực mạnh hơn sẽ không có người nào hủy được.

Bạch Tiểu Thuần nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không muốn đi mạo hiểm, vừa nghĩ tới hai chữ nguyền rủa, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía buông tha.

- Ta chỉ mới xóa đi vài chữ mà thôi, không... Không phải cố ý, có lẽ không có việc gì...

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, sau đó hắn tự an ủi mình, cũng bỏ đi suy nghĩ phá hủy văn tự, hắn ngoan ngoãn dựa theo biện pháp trên bia đá, hắn bấm niệm pháp quyết điểm vào tấm bia đá.

Tấm bia đá không ngừng rung động sau đó bay ra sau, vào lúc nó tránh ra sau, phía dưới có một đám sương mù màu xanh bay lên, Bạch Tiểu Thuần đã sớm lưu ý, hắn nâng tay phải bắt lấy.

- Thiên Nhân Hồn, đến tay!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần bắt được vòng ngọc có chứa Thiên Nhân Hồn, tại khu vực thí luyện bên ngoài táng cung, tấm bia đá rung chuyển sau đó quang cầu có chứa Hồng Trần Nữ sáng lên, nàng cũng mở hai mắt ra.

Vào lúc nàng vừa mở mắt, quang cầu của nàng hình thành vòng xoáy, trong giây lát hút thân ảnh Hồng Trần Nữ vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám người chung quanh lập tức kinh hô thành tiếng.

- Hồng Trần lão tổ biến mất!

- Hẳn là nàng đã hoàn thành thí luyện, đây là... Đi lấy Thiên Nhân Hồn!

- Đáng tiếc, chúng ta không có duyên với Thiên Nhân Hồn.

Vào lúc người chung quanh cảm khái, ánh mắt Chu Nhất Tinh mang theo vui vẻ và kích động, hắn cười lớn.

- Bạch Tiểu Thuần, lần này ngươi chết chắc rồi, ha ha, mặc dù ta không làm gì được ngươi nhưng ta cũng không tin, dùng tu vi Thiên Nhân của Hồng Trần lão tổ lại không thể giết ngươi.

Vào lúc đám người nơi đây truyền âm với nhau, bỗng nhiên tấm bia đá cực lớn nơi này rung động mạnh một cái, bên trong có tiếng ken két vang lên, bởi vì Bạch Tiểu Thuần luyện linh lúc trước hình thành khe hở, khe hở này mở rộng ra, thậm chí sau khe hở này lại có bảy tám khe hở khác xuất hiện.

Cùng lúc đó trong khu vực hư vô nơi này có tiếng thiên lôi nổ vang, giống như có cự nhân vô hình đang trùng kích chung quanh.

Cả khu vực thí luyện rung động mạnh, người nơi đây cảm giác hư vô sắp sụp đổ, những người trong khu vực thí luyện đều biến sắc, biểu lộ lo sợ không yên.

- Xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ khu vực này sắp sụp đổ sao?

- Đi mau, nơi này là lòng đất, một khi sụp xuống tất cả chúng ta sẽ hóa thành tro bụi!

Những tu sĩ trong quang cầu đều hãi hùng khiếp vía, khi tấm bia đá vỡ vụn, quang cầu của bọn họ cũng vặn vẹo bất ổn, thậm chí có một ít xuất hiện khe hở, tu sĩ bên trong chỉ cần dùng sức mạnh một chút là xé rách.

Mặc dù không biết tại sao xuất hiện tình huống sụp đổ, lại nghĩ tới nhất định có người xúc động cơ quang nào đó cho nên cung điện dưới mặt đất sắp sụp đổ, nếu nơi này sụp xuống, mọi người sẽ hình thần câu diệt.

Hiện tại không phải lúc suy nghĩ nhiều, phàm là người giãy dụa lao ra khỏi quang cầu đều dùng tốc độ cao nhất bay chung quanh, ý đồ tìm kiếm lối ra.

Chu Nhất Tinh cũng ra sức xé rách quang cầu bao phủ lấy mình, hắn lao theo cả ngàn người nơi đây, cùng tìm kiếm đường ra ngoài, thời gian dần qua, bọn họ tuyệt vọng phát hiện nơi này không có lối ra.

Trần Hạ Thiên cũng đứng trong đám người, hắn hít thở dồn dập, ánh mắt xuất hiện hào quang khiếp người, hắn ngẩng đầu vận dụng tu vi Thiên Nhân đánh một kích vào hư vô.

Trong tiếng nổ mạnh đùng đùng, tại khu vực Trần Hạ Thiên ra tay xuất hiện hư vô vặn vẹo, hình thành một vết lõm xuống nhưng khép lại nhanh chóng, chung quanh sụp đổ càng dữ dội, ngay cả tấm bia đá cũng rơi xuống không ít, thậm thí hư vô chung quanh bắt đầu hủy diệt, có một ít tu sĩ tránh không kịp va chạm vào liền kêu thảm thiết, thân thể bị xé rách chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.

Sắc mặt Trần Hạ Thiên biến hóa, hắn dùng toàn bộ chiến lực của mình cũng không có biện pháp rung chuyển nơi đây, lập tức lên tiếng:

- Tất cả mọi người, bất kể là Trường thành hay Man Hoang, đồng loạt ra tay theo lão phu lao ra ngoài.

Lúc Trần Hạ Thiên lên tiếng, người nơi đây biết rõ thời gian cấp bách, bọn họ cũng không quan tâm trận doanh của mình nữa, lập tức liên thủ dựa theo Trần Hạ Thiên chỉ huy và triển khai thần thông oanh kích hư vô, vết lõm xuống càng ngày càng lớn...

Vào lúc nơi thí luyện rung chuyển dữ dội, trong mê cung cũng xuất hiện biến cố, vách tường mê cung lúc trước không thể phá hủy, hiện tại chúng đã xuất hiện khe hở, khi khe hở lan tràn ra chung quanh, trong đó xuất hiện vô số gương mặt kêu thảm thiết, dường như chúng muốn lao ra khỏi vách tường nhưng bất lực.

Cả tòa địa cung rung chuyển dữ dội, mê cung hóa thành một cái quan tài mai táng người bên trong, vách tường không ngừng rung lắc dữ dội, vào lúc này trong mê cung còn sót lại một ít người miễn cưỡng sống sót, các tu sĩ và hồn tu đang tìm lối ra, tâm thần bọn họ rung động, sắc mặt biến hóa, tâm thần gần như sụp đổ.

Bọn họ hít thở rối loạn, nội tâm mọi người sinh ra cảm giác nguy cơ rất mạnh, dường như sắp xảy ra nguy hiểm kinh thiên.

- Tại sao lại như vậy?

- Đáng chết, ta còn chưa tìm được lối ra, ta không muốn chết trong nơi này!

Trong mê cung, ở nhiều nơi có tiếng gào thét thảm thiết truyền ra chung quanh, tiếng kêu gào còn mang theo tuyệt vọng và bi thương.

Thần Toán Tử cũng ở trong mê cung, lúc này hắn tuyệt vọng nhìn chung quanh sụp đổ, thậm chí hắn nhìn thấy vô số mũ đỏ đang hét thảm thiết.

- Xong, xong...

Thần Toán Tử đắng chát, tại một khu vực cách cửa vào nơi thí luyện không xa, Tống Khuyết đứng ở nơi đó cười thảm, trước khi mê cung sụp xuống, hắn ý thức được phía trước chính là lối ra, thời điểm đó hắn vô cùng kích động.

---------------