Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 848: Nói lời tạm biệt




- Đúng là như thế, Minh Hoàng tuyển truyền nhân sẽ có quá nhiều thế hệ Nguyên Anh thiên kiêu tranh giành... Trong thành Khôi Hoàng có một tấm minh bia, bia này từ Minh Hà giáng xuống, nghe nói có thể cảm được người phù hợp tiêu chuẩn trong Man Hoang, cũng ghi tên bọn họ vào danh sách và số lần luyện linh Nguyên Anh, tất cả đều được tiết lộ trên tấm bia.

- Mọi người đều có thể nhìn thấy bài danh trên tấm bia đá, nghe nói cách đây không lâu có bảy Nguyên Anh thiên kiêu ghi tên lên danh sách... Sau sáu mươi năm, người đứng đầu trên tấm bia sẽ trở thành người thừa kế Minh Hoàng...

Hai hồn tu cười khổ, bọn họ vừa nói xong Chu Nhất Tinh đã triệt để dập tắt suy nghĩ lúc trước, hắn cảm thấy việc này quá điên cuồng, vừa nghĩ tới luyện linh Nguyên Anh năm lần, hắn cảm thấy đó là hành vi chủ động đi dạo trước cửa quỷ môn quan năm lần.

- Luyện linh Nguyên Anh bản thân năm lần... Độ khó việc này không lớn.

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên lên tiếng.

- Độ khó không lớn?

Chu Nhất Tinh mở to mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, dường như hắn đang nhìn người điên.

- Cho dù độ khó luyện linh năm lần không lớn nhưng người xếp hạng thứ nhất chắc chắn không phải là người luyện linh năm lần, những Nguyên Anh thiên kiêu tranh đấu với nhau, nhất định không chết không ngớt, năm lần chỉ là trụ cột, muốn trở thành thứ nhất, không biết sẽ luyện linh Nguyên Anh bản thân bao nhiêu lần!

Chu Nhất Tinh vừa nghĩ tới việc này vô duyên với mình, tinh thần hắn chán nản không ít, nghe Bạch Tiểu Thuần nói vậy hắn không cho là đúng.

- Đến lúc đó tranh đấu với nhau, dùng bối cảnh và thế lực của các thiên kiêu này, đừng nói năm lần, thậm chí bảy lần tám lần cũng có.

- Tuy nhiên trong truyền thuyết nếu luyện linh Nguyên Anh bản thân mười lăm lần, có thể từ Nguyên Anh sơ kỳ đột phá bước vào Nguyên Anh trung kỳ, luyện linh mười tám lần có thể bước vào Nguyên Anh hậu kỳ, hai mươi lần sẽ đạt tới Nguyên Anh Đại viên mãn, càng về sau càng không cần phải nói, có nghe đồn nếu luyện linh Nguyên Anh bản thân hai mươi mốt lần sẽ trực tiếp bước vào Thiên Nhân... Không có khả năng thất bại! Nhưng ai dám làm loại chuyện này?

Chu Nhất Tinh ủ rũ, hắn thở dài một hơi, bỗng nhiên ý thức được mình nói quá nhiều, nội tâm hơi run rẩy, hắn nghĩ lại mà sợ cho nên im miệng không nói.

- Nếu đây là con đường hẳn phải chết không nghi ngờ, rất khó khăn, dù sao pháp bảo luyện linh mười lăm lần đã có người mượn nhờ lực lượng của nó đột phá Thiên Nhân, mặc dù tỷ lệ trở thành Thiên Nhân rất nhỏ nhưng đây là con đường ổn thỏa nhất.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hiện tại hắn hiểu ra, thậm chí thông qua Chu Nhất Tinh nói chuyện, Bạch Tiểu Thuần đã ý thức được phương pháp Luyện Hồn Sư Man Hoang tấn chức Thiên Nhân.

Phương pháp kia có quan hệ với đẳng cấp của Luyện Hồn Sư, cần pháp bảo luyện linh ít nhất mười lăm lần câu thông thiên địa, cũng trợ giúp bản thân đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sau đó đột phá tu vi.

Chỉ có Luyện Hồn Sư Huyền phẩm mới có thể luyện chế ra thập ngũ sắc hỏa.

- Xem ra hệ thống tu hành trong Man Hoang không thể phân tách khỏi Luyện Hồn Sư...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hưng phấn.

Luyện linh Nguyên Anh bản thân, đây là biện pháp Luyện Hồn Sư gia tăng tốc độ tu hành, đây là con đường một bước lên trời, một bước địa ngục, sống hay chết đều xem trình độ của bản thân.

Nhưng đối với người khác mà nói đây là việc khó, bản thân Bạch Tiểu Thuần lại vui mừng như điên, hắn nghĩ đến Quy Văn Oa, nghĩ đến phương pháp luyện linh của mình.

- Nếu như có một ngày ta có thể trở thành Nguyên Anh... Có lẽ có thể dùng phương pháp này tăng tu vi lên cao hơn, thậm chí đột phá Thiên Nhân cũng không phải không được. 

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, trái tim đập mạnh hơn trước.

Dù Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, việc này quá xa xôi với hắn, dù sao chuyện trọng yếu nhất của hắn chính là trở về Trường thành, là tìm kiếm Thiên Nhân Hồn.

Hắn đã có ba Thiên Nhân Hồn phân thân, muốn đột phá không thể sử dung Thiên Thú Hồn, chỉ có thể đi lại tìm kiếm hai Thiên Nhân Hồn khác, hơn nữa phải là Thiên Nhân Hồn thuộc tính kim, thổ.

Vừa nghĩ tới Thiên Nhân Hồn, Bạch Tiểu Thuần phát sầu.

Sau khi hai hồn tu trung niên nói xong, bọn họ ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần, lúc ngẩng đầu còn mang theo cầu khẩn.

- Đại nhân, việc này đã oanh động cả Man Hoang, cho dù hoàng tử hoàng thành hay thiên kiêu của vương thành cùng với tất cả gia tộc luyện hồn đều điên cuồng... Bọn họ đều dùng phương pháp của mình, đều mơ tưởng tranh đoạt vị trí người thừa kế Minh Hoàng.

- Thành Quỷ Vương cũng như thế, chẳng những vương thành cần rất nhiều hồn dược, cho dù ba đại gia tộc trong vương thành cũng như vậy, ý đồ đề cao tu vi tộc nhân của mình, kể từ đó gia tăng thu thuế rất lớn...

- Tầng tầng truyền lệnh xuống, lúc đến chúng ta phải giao hồn dược nhiều hơn trước kia đâu chỉ một hai lần... Bộ lạc Hắc Sơn không chịu nổi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hai hồn tu bộ lạc Hắc Sơn đắng chát.

- Kính xin Bạch đại sư tương trợ, luyện chế năm trăm phần hồn dược hạ phẩm, chúng ta nguyện ý xuất ra một trữ hồn tháp làm trao đổi.

Cuối cùng hai người cũng nói ra lý do, cũng nói rành mạch chuyện cần trợ giúp, sau khi nói xong hai người ôm quyền lần nữa, bọn họ cúi đầu thật sâu, sau đó lấy một tiểu tháp màu xám ra khỏi ngực, cung kính dâng cho Bạch Tiểu Thuần.

Toàn thân tiểu tháp màu xám, càng có sương mù màu xám bay ra ngoài, chúng lượn lờ quanh tòa tháp, làm cho thân tháp như ẩn như hiện, cùng lúc đó khí tức tuế nguyệt tang thương lan ra chung quanh, hiển nhiên đây là đồ cổ.

Tuy chỉ có tầng năm nhưng lại liền một khối, Bạch Tiểu Thuần quan sát kỹ lưỡng sau đó kêu lên, cảm nhận không gian chi lực ẩn chứa bên trong tương tự túi trữ vật.

- Trữ hồn tháp...

Bạch Tiểu Thuần có lòng muốn đạt được, mặc dù hắn chưa gặp qua nhưng với tu vi của hắn sau khi dò xét cũng hiểu công dụng của nó, đây chính là pháp bảo chuyên môn chứa oan òồn trong Man Hoang.

Dù sao đặt oan hồn trong túi trữ vật luôn có lúc tan biến, đây không phải việc kỳ lạ, công dụng của trữ hồn tháp là chứa oan hồn bên trong, giữ cho chúng vẫn còn linh động.

Bạch Tiểu Thuần dò xét trữ hồn tháp, đáy lòng Chu Nhất Tinh bên cạnh ê ẩm, hắn biết trữ hồn tháp không phải là thứ đặc biệt hiếm thấy nhưng mỗi cái đều có giá trị không nhỏ, là vật được các Luyện Hồn Sư yêu thích, kiện trước mắt không tầm thường, lại có năm tầng, phương pháp chế tạo nó không phải ở cận đại, mà là đồ cổ x xưa.

Trữ hồn tháp năm tâng với những Luyện Hồn Sư cường đại mà nói có lẽ không xem vào đâu, đối với các Luyện Hồn Sư khác đây là bảo vật, tác dụng của nó giống như Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, cực kỳ tương tự túi trữ vật.

- Không có gì, ta trước kia cũng có một...

Nội tâm Chu Nhất Tinh nói thầm, hắn đã từng có trữ hồn tháp, dù chỉ có ba tầng, sau khi hắn bước vào Kết Đan được lão tổ gia tộc ban tặng, chỉ có điều lúc ở trong mê cung bị Bạch Tiểu Thuần đánh trọng thương bỏ chạy và gặp phải cường địch, nó bị hủy trong lúc đánh nhau...

---------------

Thời điểm nội tâm Chu Nhất Tinh chua xót, Bạch Tiểu Thuần nhìn trữ hồn tháp trước mặt, trong mắt mang theo suy nghĩ, thời gian dần qua, đôi mắt hắn ngưng trọng, đầu óc rung động như bị sét đánh.

- Ta nghĩ ra nguyên nhân luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại rồi.

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, tay phải nâng lên bắt lấy trữ hồn tháp, trữ hồn tháp bay ra khỏi tay hồn tu trung niên bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, hắn dùng linh thức rót vào trong trữ hồn tháp, hắn cảm giác bên trong ẩn chứa không gian chi lực rất nồng đậm, mà không gian chi lực này rất đặc thù, nó có tác dụng tẩm bổ oan hồn.

Càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng xác định suy đoán lúc trước của mình, ánh mắt hắn xuất hiện hào quang kỳ lạ.

- Quả nhiên đúng như ta suy đoán, tác dụng trữ hồn tháp cùng loại với túi trữ vật.

- Chẳng qua là đồ vật chuyên môn chứa đựng oan hồn, oan hồn tồn tại trong túi trữ vật sẽ mất đi linh động, theo thời gian qua đi sẽ biến mất, nếu chứa trong trữ hồn tháp chuyên dụng sẽ bảo trì trạng thái hoàn hảo như ban đầu.

- Sở dĩ ta luyện chế thập nhất sắc hỏa thất bại không phải do thủ pháp của ta không thành thạo, cũng không phải bản thân thủ pháp điều chế có vấn đề, mà là... Oan hồn điều chế thập nhất sắc hỏa không đủ linh động.

- Tuy linh động giảm đi không nhiều nhưng dù sao đặt trong túi trữ vật lại ít đi một tia, mỗi oan hồn đều ít đi một tia như thế, tích lũy cùng một chỗ sẽ tạo thành bất ổn trong quá trình dung hợp.

- Bất ổn này không ngừng phóng đại trong quá trình luyện chế, cuối cùng sẽ hình thành... Tự bạo!

- Như vậy xem ra chứa oan hồn trong trữ hồn tháp, như vậy lúc ta luyện chế sẽ giải quyết được vấn đề này, cũng có nắm chắc luyện chế ra... Thập nhất sắc hỏa!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nội tâm kích động, hắn vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức luyện hỏa.

Vào lúc này Chu Nhất Tinh và hai hồn tu nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần rất kích động sau đó có suy nghĩ gì đó, Chu Nhất Tinh cảm thấy kinh ngạc, hai hồn tu vui mừng, cảm thấy vị đại nhân trước mặt tám chín phần mười sẽ đồng ý tỉnh cầu của bọn họn họ.

- Đại sư, oan hồn chứa trong trữ hồn tháp, trừ luyện chế hồn dược ra, còn lại chính là tâm ý của chúng ta, kính xin đại sư nhận lấy.

Này lưỡng hồn tu lẫn nhau nhìn xem về sau, rèn sắt khi còn nóng giống như, lần nữa cung kính ôm quyền mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần không quan tâm Chu Nhất Tinh và hai hồn tu trước mặt, linh thức của hắn đảo qua trữ hồn tháp, nhìn thấy bên trong có rất nhiều oan hồn.

Số lượng oan hồn không ít, có thể thấy được bộ lạc Hắc Sơn vô cùng thành ý.

- Cũng được, ta sẽ giúp các ngươi...

Tâm tình Bạch Tiểu Thuần sung sướng, cảm thấy rất hài lòng, vì vậy gật gật đầu, hắn vừa mới nói xong một nửa, không đợi nói dứt câu liền nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời xa xa xuất hiện một đạo hào quang, tốc độ hào quang cực nhanh, nó vạch phá bầu trời bay thẳng về phía bộ lạc Hắc Sơn.

Không đợi tới gần, khí tức Kết Đan đại viên mãn bộc phát, hào quang bay tới càng sáng tới cực điểm, tại đây hôm nay sắc trời đã tối nên càng làm người khác chú ý.

Lúc này toàn thể bộ lạc Hắc Sơn chấn động, không ít thổ dân hít khí lạnh nhìn lên bầu trời, ngay cả hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần cũng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.

Chu Nhất Tinh cũng sững sờ, lúc nhìn sang hai mắt co rút, hiển nhiên nhận ra tu vi người tới không tầm thường, hoàn toàn không kém gì hắn lúc toàn thịnh.

Lúc nhìn thấy mọi người nhìn mình, đạo hào quang bay tới giữa bộ lạc Hắc Sơn sau đó thu liễm hào quang, một thân ảnh xuất hiện.

Đó là nam tử trung niên, mái tóc dài xõa vai, tướng mạo tầm thường nhưng sát khí đặc biệt rõ ràng, toàn thân của hắn có khói đen lượn lờ, sương mù chung quanh ngưng tụ thành mặt người giống như oan hồn, chúng không ngưng gào thét trong bóng tối.

Uy áp trên người này bao phủ chung quanh, đây không phải uy áp của hồn tu, mà là... Luyện Hồn Sư!!

Giờ phút này chấn động truyền ra khắp bốn phương tám hướng nam tử trung niên cao cao tại thượng, hai mắt ngạo nghễ nhìn phía dưới, ánh mắt liếc Chu Nhất Tinh một cái sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, lúc thấy trữ hồn tháp trong tay Bạch Tiểu Thuần thì ánh mắt của hắn xuất hiện hàn quang, lại nhìn sang hai tên hồn tu của bộ lạc Hắc Sơn.

- Đầu lĩnh Hắc Sơn bộ tới gặp ta!

Giọng nói của hắn lạnh lùng giống như chúa tể, dường như với hắn Hắc Sơn bộ được gặp mặt nói chuyện với hắn chính là tạo hóa lớn nhất.

Vào lúc hắn lên tiếng, hai hồn tu trung niên bên cạnh Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, một người trong đó bước lên phía trước, ôm quyền nói:

- Bái kiến hồn sư đại nhân.

- Bản tôn Lý Phong, năm trăm hồn dược hạ phẩm của Hắc Sơn bộ các ngươi sẽ do Lý mỗ tiếp, còn không mang hồn tháp ra đây?

Ngữ khí của Luyện Hồn Sư bình thản nhưng không cho phép cự tuyệt, giống như nhất ngôn cửu đỉnh, một khi nói ra thì những người khác phải tuân theo, nếu không sẽ bị lửa giận của hắn thiêu đốt.

Trên thực tế, sở dĩ hắn đi tới nơi này là nghe Hắc Sơn bộ dọc theo đoạn đường này thả ra tin tức muốn dùng một trữ hồn tháp đổi lấy hồn dược hạ phẩm.

Đối với trữ hồn tháp, Lý Phong nguyện nhất định phải có, dù sao vật này đối với luyện hồn thế gia không tính là thứ quan trọng gì, đối với tán tu không thuộc về thế gia như Lý Phong mà nói lại rất đáng giá, nếu có thể dùng năm trăm hồn dược hạ phẩm đổi trữ hồn tháp là có lợi nhất.

Sau khi biết rõ việc này hắn lập tức chạy đến, vào lúc hắn đến đây, hắn nhìn thấy trong tay Bạch Tiểu Thuần cầm trữ hồn tháp, hắn hơi suy nghĩ đã đoán được mình đến chậm một bước.

Nhưng thứ này quá trọng yếu với hắn, hắn có tự tin mình đã đến thì trữ hồn tháp sẽ thuộc về mình.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, hắn nháy mắt mấy cái, cũng không lên tiếng.

Hai hồn tu trung niên Hắc Sơn bộ trợn mắt há hốc mồm, nếu Bạch Tiểu Thuần không ở chỗ này, Lý Phong đến, bọn họ nhất định vui vẻ, trước mắt đồng thời xuất hiện hai vị Luyện Hồn Sư làm bọn họ xoắn xuýt, dù sao bọn họ không thể đắc tội người nào cả.

- Đại... Đại nhân, vị đại sư này đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, hôm nay...

Hai người do dự một lúc, lập tức cẩn thận trả lời.

Vào lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Lý Phong xuất hiện hào quang sáng chói mắt giống như lợi kiếm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

- Chuyện nơi này không liên quan tới ngươi, ta muốn hồn tháp này, lấy ra.

Hắn trừng mắt rất đáng sợ, ngữ khí nhìn như bình tĩnh nhưng vô cùng cuồng ngạo và cực kỳ rõ ràng, nhất là hàn mang trong mắt hắn có ý nói chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám cự tuyệt, chờ đợi hắn sẽ là một kích lôi đình.

Trong hàn mang kia còn tồn tại khinh miệt, khinh miệt này tới từ tự tin.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mất hứng, hắn cảm giác mình không khi dễ người ta đã không tệ, không ngờ còn có người dám khi dễ mình. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trữ hồn tháp rất trọng yếu với mình nên không thể buông tha, vì vậy hắn lườn mắt nhìn Lý Phong.

---------------