Chương 52: Đông tỷ, cổ trận Mộc đạo?
Ma Vô Hối ngồi vào ghế đối diện Hà gia chủ, sau khi ngồi xuống hắn liền trực tiếp hỏi:
"Không biết Hà gia chủ tìm ta có việc gì?"
Ngữ khí và hành động của hắn khiến Ma Thiết Thạch trong lòng đánh cái bộp.
Tên tiểu tử này đến chào cũng không chào, nói chuyện thì lại giống như ngang hàng, hỗn xược!
Y thiếu chút muốn bước xuống cho hắn mấy cái bạt tai, nhưng nghĩ đến thể diện liền đè nén cảm xúc này xuống.
Đang định mở mồm giáo huấn hắn thì y bị Hà gia chủ tranh nói trước.
Nàng trả lời nghi hoặc của Ma Vô Hối, ánh mắt nàng đượm buồn nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt hắn.
Ma Vô Hối không trả lời, trong lòng cười lạnh.
"Vẫn là câu này." Câu trả lời của nàng làm hắn nhớ lại một đoạn hồi ức.
Lúc đó, Phệ Thụ Lão Ma đạt được mục tiêu liền rời đi, Ma gia bị tàn phá không chịu nổi.
Gia chủ cùng rất nhiều gia lão hy sinh, cường giả nhị chuyển cũng mất rất nhiều, phàm nhân thì khỏi nói, tử thương vô số.
Ma Vô Hối hắn khi đó quỳ ở giữa đống hoang tàn của Ma gia trang, hắn quỳ trước t·hi t·hể của Ma gia chủ, lúc này đã được khăn trắng phủ lên.
Đầu hắn cúi xuống, ánh mắt thất thần, khoé mắt sưng lên, hắn đã quỳ ở đây hơn một canh giờ, bất cứ ai dám lại gần đều bị hắn đuổi đi.
Hắn đau buồn, quá đau buồn, người có thể coi là thân nhân cuối cùng của hắn cũng bỏ hắn mà đi.
Bỗng một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn, một âm thanh trong trẻo dễ nghe lọt ào tai. Nhưng hắn thuỷ trung vẫn không có biểu hiện gì, một cái quay đầu cũng không có.
Thế rồi người kia dùng sức, xoay người hắn lại. Dù vậy, đầu hắn vẫn gục xuống, đến khi đối phương lấy hai tay nâng cằm hắn lên.
Một nữ nhân có dung mạo tuyệt sắc xuất hiện trước mặt hắn, nàng chính là Hà Hạ Đông.
Nhận tin Ma gia g·ặp n·ạn, nàng lập tức tự thân xuất lĩnh gia lão trong nhà đến ứng cứu.
Nàng đâu quan tâm an nguy Ma gia, cái nàng để ý là mạng của Ma Vô Hối. Nàng đã để phụ thân hắn m·ất m·ạng, tuyệt không để huyết mạch cuối cùng cũng vậy.
Kết quả, Hà Hạ Đông vẫn muộn rồi, may mắn là Ma Vô Hối không sao.
"Vô Hối, ngươi không được suy sụp! Cha mẹ ngươi trên trời không muốn thấy ngươi như vậy, Ma gia chủ cũng thế!
Họ đều sẽ muốn ngươi mạnh mẽ bước tiếp, tuyệt không muốn thấy ngươi vì đau buồn mà tự đoạn tương lai.
Ngươi phải vực dậy đi thôi, mạnh mẽ hơn nữa, rồi một ngày ngươi sẽ trả thù cho Ma gia chủ." Hà Hạ Đông nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần của Ma Vô Hối mà nói.
Giờ phút này nàng giống như hiểu được hắn đang thiếu cái gì.
Chợt nàng ôm hắn vào lòng.
"Ta sẽ là người thân của ngươi, ngươi có thể gọi ta Đông tỷ!
Được không?" Nàng ôm chặt lấy đứa trẻ đáng thương này, khoé mắt nàng cũng hơi ướt ướt.
Nàng hiểu được cảm giác mất đi người mình yêu thương nó như thế nào, cũng hiểu cảm giác đối phương vì mình mà hy sinh là thống khổ đến mức nào.
Bỗng một âm thanh yếu ớt khẽ vang lên:
"Đông...tỷ?"
Nghe vậy nàng buông Ma Vô Hối ra, nhìn kỹ vào hai mắt hắn.
Nàng thấy đôi mắt đó đã khôi phục một chút sức sống, một chút hy vọng.
"Phải, phải, Đông tỷ, từ giờ ta là Đông tỷ của đệ!" Nàng mỉm cười, mắt nàng cong lên khiến cho giọt lệ bị ép lăn ra ngoài.
Ma Vô Hối thấy vậy, hắn lại không kiềm được mà khóc tiếp, lần này hắn chủ động ôm lấy nàng.
Hắn nhớ lại lời thề của mình lúc trước.
"Phải rồi, ta phải mạnh lên để không có ai phải hy sinh để bảo vệ ta!
Ta phải mạnh lên để trả thù cho Ma gia chủ, còn có...vì Đông tỷ!"
Những năm sau đó, hắn bị hai vị gia lão Ma Vu Cương và Ma Thiết Thạch không ngừng hãm hãi. Nếu không có Hà Hạ Đông và Hà gia chống lưng thì hắn cũng không sống được ở đây ba mươi năm.
Mãi đến khi Ma Vu Quân đắc cử, đặt ra giao kèo gì đó với cao tầng Hà gia khiến họ không cùng Hà Hạ Đông giúp đỡ Ma Vô Hối nữa.
Lúc này mới có thể trục xuất Ma Vô Hối khỏi Ma gia. Hà Hạ Đông khi biết chuyện liền tức giận, nàng không tiếc gì, lập tức từ chức gia chủ, lên đường tìm kiếm Ma Vô Hối.
Sau này gặp lại lần nữa, hắn hỏi nàng vì sao làm nhiều thứ vì hắn vậy, nàng đáp:
"Vì ngươi rất giống phụ thân ngươi...quá giống."
Quay lại hiện tại.
"Chỉ vì ta giống cha ta mà Hà gia chủ tới Ma gia để gặp?
Được, gặp rồi đó, ta đi đây." Hắn đáp lại nàng với một mặt dửng dưng, sau đó đứng dậy rời đi ngay.
Hoàn toàn không để ý đến gương mặt đa sầu đa cảm kia.
Lúc này Ma Thiết Thạch không nhịn được mà trừng hắn một cái rồi nói với theo:
"Hối nhi, không được vô lễ!
Hà gia chủ đại nhân là đến bàn chính sự với gia chủ của chúng ta.
Chẳng qua ngươi là con trai cố nhân của nàng nên mới tới gặp."
Lại Hối nhi? Khác gì Ma gia chủ khi trước đâu?
Ý đồ của lão ta rất rõ ràng, đó là thể hiện quan hệ của mình với Ma Vô Hối, lợi dụng điều đó nhận được thiện cảm với Hà Hạ Đông.
Nhưng Ma Vô Hối không phản cảm, hắn chẳng quan tâm chút chuyện nhỏ này, một đường cứ thế hướng mật thất mà đi.
Hắn tất nhiên biết nàng gặp hắn để làm gì, nhưng lại không thể bỏ mặc mà không đến.
Cũng không phải hắn hoài niệm ba trăm năm dòng thời gian trước đã quen thuộc bóng hình của nàng.
Hắn đã khác xưa, tâm hắn bây giờ, mục tiêu viễn siêu tất thảy xếp lên trước nhất, tất thảy tình cảm đều bị bỏ xuống dưới.
Ma Vô Hối vẫn đến gặp là sợ phiền phức mà thôi.
Nàng chắc chắn sẽ không giận hắn vì phụ thân Ma Cương Kiên nhưng con người ai cũng có giới hạn.
Hà Hạ Đông sẽ không làm khó nhưng sẽ làm phiền hắn không thôi. Như vậy gặp một lần cho xong đi.
Phòng khách lúc này chỉ còn lại Ma Thiết Thạch đang giận dữ nhìn theo phương hướng Ma Vô Hối rời đi, còn Hà Hạ Đông thì không biểu hiện gì, nàng lặng yên nhìn theo hắn.
Đổi lại là người khác nàng sẽ không đồng ý mình bị một tiểu bối khi dễ như vậy, cường giả bất khả nhục.
Nhưng Ma Vô Hối là ngoại lệ, nàng dung túng cho hắn. Điều này khiến Ma Thiết Thạch khi nhận ra cũng nhìn nàng khó hiểu.
Uy cường giả tứ chuyển đâu? Khí chất bức người đâu? Sao đối với hắn lại khác biệt như thế?
...
Trở về mật thất, lúc này Ma Vô Hối mới lấy ra con cổ mình phá được từ trong cổ Tàng Bảo Châu.
Con cổ này rất xấu xí, giống như một miếng vỏ cây, sần sùi, to bằng nửa bàn tay. Dựa vào khí tức, nó chỉ có nhất chuyển.
"Cổ Thụ Bì?" Ma Vô Hối nhanh chóng nhận ra lai lịch con cổ, nhãn quan của cổ tiên rất không tầm thường.
Cổ Thụ Bì gần giống như cổ Đồng Bì, sau khi thôi động sẽ khiến lớp da bên ngoài cổ sư mọc lên vỏ cây, gia tăng phòng ngự.
Khác ở chỗ, cổ Đồng Bì cần phục dụng thời gian dài, hiệu quả sẽ là gần như mãi mãi. Còn cổ Thụ Bì thì phải tiêu hao chân nguyên thôi động mỗi khi muốn tạo lớp phòng ngự.
Hơn nữa, lớp phòng ngự này thua xa cổ Đồng Bì, lại thêm mỗi lần vỏ cây mọc sẽ rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa. Nên cổ này rất kén người dùng.
"Lại là cổ Mộc đạo? Trùng hợp như vậy?"
Con Tàng Bảo Châu kia hắn có được, chứa đựng Thiên Nguyên Bảo Liên cũng là Mộc đạo.
"Khoan đã, dùng Tàng Bảo Châu cất giữ Thiên Nguyên Bảo Liên còn có lý. Có thể khiến cổ rơi vào ngủ xay, che giấu khí tức.
Nhưng tên não tàn nào lại dùng cổ Tàng Bảo Châu tam chuyển để cất cổ Thụ Bì?" Ma Vô Hối nghi ngờ.
"Lẽ nào, người cất giữ có ý đồ gì đó?
Khoan, lẽ nào cổ Thiên Nguyên Bảo Liên cũng trong ý đồ của người đó?"
Hắn đã nghi ngờ từ lâu, tại sao Ma gia lại cất giấu một đoá Thiên Nguyên Bảo Liên? Nhưng xét đến đã từng có quá nhiều người làm khách Ma gia nên hắn đành bỏ qua, không suy tính xem là ai, lý do gì.
Trước đó hắn chỉ tuỳ tiện cho rằng là đối phương để tạm rồi sẽ quay lại lấy, nhưng giờ có vẻ không đơn giản như vậy.
"Cất giữ cổ Mộc đạo ở Ma gia phục vụ cho ý đồ gì đó..." Ma Vô Hối suy nghĩ.
Lần này suy tính ở cường độ cao, tinh quanh trong đầu bay nhanh, cảnh tượng như mưa sao băng. Điều này làm hắn rất đau đầu.
Tại vì khi phá cổ Tàng Bảo Châu đã hao tổn tinh lực của hắn, vẫn chưa hồi phục. Nhưng hắn nếu không suy tính ra chân tướng, sẽ có cảm giác hậu quả khôn lường.
"Phệ Thụ Lão Ma? Chẳng nhẽ là ông ta?" Hắn rất nhanh đã có một phán đoán mơ hồ.
Dòng thời gian trước, Phệ Thụ Lão Ma không rõ như nào quỷ không biết thần không hay thi triển thủ đoạn trên toàn Ma gia, ai cũng không thoát được.
Thủ đoạn như vậy không phải một khắc là xong, cần phải bố trí lâu dài.
Như vậy lão ta có hiềm nghi lớn nhất, vừa tu Mộc đạo vừa có thủ đoạn cần thời gian chuẩn bị.
Chưa kể lão cũng có cơ hội bố trí, đó chính là một trăm năm trước đột nhập vào Ma gia bị Ma gia chủ đời thứ tư đánh đuổi.
"Phệ Thụ Lão Ma là cường giả nổi danh, gia chủ đời thứ tư chỉ sau trận chiến đó mới được người đời biết đến.
Rất có thể là lão ta cố tình chịu đòn để bố trí xuống." Ma Vô Hối phán đoán.
Về phần thủ đoạn mà lão bố trí là gì, hắn đã đoán được.
Cần bố trí cổ trùng trước, dường như còn trải khắp Ma gia, vì cổ Thiên Nguyên Bảo Liên được để ở phía bắc, Thụ Bì lại ở phí tây nam.
Tám chín phần là cổ trận.
Cổ phòng và cổ trận giống nhau, cổ phòng thậm chí còn là một biến thể của cổ trận.
Nhưng khác một chỗ, cổ phòng sau khi dựng xong thì không thể giấu được, còn cổ trận thì miễn không truyền chân nguyên vào kích hoạt thì sẽ quỷ không biết thần không hay.
Trừ khi có tu vi Trận đạo cao thâm, mà phàm nhân thì đương nhiên không có người nào đạt đến, dù có cũng không ở Ma gia.
"C·hết tiệt, vậy ta phải làm sao? Rời đi không được, ở lại cũng không xong, nhất quyết phải tìm đường sống trong cuộc t·ấn c·ông của lão sao?"
Suy luận của Ma Vô Hối tuy không hoàn toàn đủ chứng cứ để khẳng định đúng chuẩn xác, nhưng tính hắn cẩn thận nên tình nguyện tin vào trường hợp xấu nhất.
"Phải rồi! Còn có nó!" Đôi mất thâm sâu của Ma Vô Hối loé lên một cái rồi lụi tắt.
Hắn nhớ ra một thứ, kiếp sống ba trăm năm dài đằng đẵng, nhiều việc nhất thời quên mất.
Có một thứ phải sau đại hoạ của Phệ Thụ Lão Ma mới xuất hiện, nhờ nó mà Ma gia còn cơ hội phục hồi. Nếu không, Hà Hạ Đông cũng không chỉ ủng hộ hắn từ đằng sau.
Chiếm luôn Ma gia rồi nhận nuôi hắn không dễ hơn sao?