Chương 54: Lại xuống nguyên đàm. Tiểu tặc tử!!!
Trên con đường Ma gia trang, hai người Ma Vô Hối đang lặng lẽ bước đi.
Vây quanh bọn họ là cảnh tượng tràn ngập sức sống, tiếng nói cười vang vọng khắp con đường.
Kia một đám người tranh nhau mua đồ, đây một tửu quán có mấy người cùng nhau cạn ly, bên cạnh có bốn năm đứa trẻ con đuổi bắt nô đùa.
Ít ai tưởng tượng được rằng, sự vui tươi này sắp biến mất, một khi Phệ Thụ Lão Ma phát công, tất thảy đều sẽ hóa hỗn loạn.
Mà những người kia, nếu không c·hết thì cũng trở thành chất dinh dưỡng cho Phệ Thụ Lão Ma.
"Trong thế giới cường giả vi tôn, một người cũng có thể khuấy động lên vũ bão." Ma Vô Hối âm thầm đánh giá.
Ở Trái Đất, một người dù tài năng đến đâu cũng khó có thể địch lại một tập thể. Nhưng ở Cổ giới, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thiên hạ đều phải cúi đầu.
Vị thế của Tôn giả chính là như vậy.
Trong lịch sử không chỉ có mấy vị hiền lành, giúp ích cho chúng sinh như Hồng Quân Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Liễu Hạnh Thiên Tôn, Ngộ Đạo Thiên Tôn. Còn có những vị Ma Tôn họa loạn chúng sinh, Xuân Thu Thiền của Ma Vô Hối chính là bắt nguồn từ một vị, Luân Hồi Ma Tôn.
Thời đại Thượng cổ nổi danh có Viễn Cổ Tam Thiên Ma, lần lượt ba vị Đọa Thiên Ma Tôn, Thông Thiên Ma Tôn, Tù Thiên Ma Tôn xuất thế, đem đến ma uy ngập trời, chúng sinh lầm than.
Khi họ tại thế, các thế lực chính đạo đâu? Tại sao không ra tay ngăn cản?
Đó là vì dưới Tôn giả đều là sâu kiến, một trăm thậm chí một nghìn bát chuyển cổ tiên cũng không đủ cho một vị tôn giả chiến một trận.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất thảy số lượng đông đảo, âm mưu quỷ kế gì đó đều vất qua một bên, đều là cát bụi mà thôi.
Trong lúc suy nghi lan man, hai người họ từ lúc nào đã bước đến Gia Chủ Các.
Thị vệ trước cửa vội vàng bước đến ôm quyền kính cẩn với Ma Thiết Thạch.
"Thiết Thạch đại nhân!"
"Ừm, các ngươi báo gia chủ một câu, hôm nay ta muốn dẫn tiểu tử này xuống nguyên đàm." Ông ta chỉ lãnh đạm đáp một câu, giống như việc thường tình.
Nhưng hai người kia lại nhìn nhau khó xử. Nguyên đàm là trọng địa một tộc, cả tộc chỉ có hai người được phép tùy ý ra vào.
Bây giờ một trong số họ lại đang đứng đây, muốn dẫn một hậu bối đi vào nơi trọng địa đó. Việc này dường như chưa có tiền lệ trước đây.
Nhưng Ma Thiết Thạch không mấy quan tâm, trực tiếp dẫn Ma Vô Hối bước qua hai người họ, gia chủ đến cũng không cản được ông ta chứ đừng nói hai thị vệ.
Hơn nữa, nếu đem chuyện này ra ngoài, người ta sẽ nói Ma gia chủ là một người vô tình.
Một đứa trẻ mồ côi muốn đến nơi phụ mẫu nó gặp nhau, ai nỡ cản đây? Hơn nữa, ai sẽ nghĩ một đứa trẻ mười lăm, mới là cổ sư học viên thì có thể làm gì nguyên đàm.
Cứ như vậy hai người họ bước vào Gia Chủ Các, một đường bước đến cửa thông đạo dẫn xuống nguyên đàm. Nơi đây được canh cửa bởi một lão nhân.
Vị lão nhân gầy gò ốm yếu này ngồi lên một chiếc ghế gỗ, đầu hơi gục xuống, dường như đang ngủ, không để ý có thể tưởng ông ta c·hết rồi.
Mái tóc ông ta bù xù rũ xuống che hết dung mạo ông ta, bộ râu bạc kéo đến chạm sàn.
"Lão gia chủ đại nhân, là Thiết Thạch đây." Nhìn thấy vị lão nhân kia, Ma Thiết Thạch ôm quyền kính cẩn.
Lão nhân chợt tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra người tới liền nói:
"Ồ? Tiểu Thạch đấy à, tóc chưa mọc sao?"
Đây chính là gia chủ đời thứ tư của Ma gia, phải, chính là vị một trăm năm trước đánh đuổi Phệ Thụ Lão Ma.
Nhân tộc ở Cổ giới tuổi thọ chỉ có một trăm năm, bất kể là trở thành cổ sư hay cổ tiên, thậm chí cổ Tôn cũng vậy.
Nhưng thiên địa có tồn tại một loại cổ, nó là cổ tiêu hao, dùng xong có thể gia tăng tuổi thọ của người dùng, tên gọi là Thọ.
Cổ này giống hệ cổ Xá Lợi, không thể luyện ra mà chỉ có tự sinh ra trong thiên địa, hơn nữa còn hiếm có hơn cổ Xá Lợi rất nhiều, giá trị cũng vượt xa.
Cổ Thọ chính là thứ khiến người người đỏ mắt tranh nhau, sứt đầu mẻ trán cũng phải đoạt được, không chỉ phàm nhân mà cổ tiên cũng thèm muốn nó.
Cổ Thọ có loại chỉ một năm, cũng có loại mười năm, thậm chí mấy trăm năm, ngàn năm cũng có thể nhưng vô cùng hiếm có, tưởng như không tồn tại.
Dòng thời gian trước Ma Vô Hối sống đến ba trăm năm cũng là nhờ cổ Thọ, nhưng vận khí xấu, cổ Thọ vào tay hắn cao nhất cũng chỉ có năm mươi năm, có lúc chỉ được ba năm. Trong cuộc đời của hắn rất nhiều lần bị ép đến râu tóc bạc.
Dẫn đến hắn phải tranh đoạt để kéo dài mạng sống bản thân, đến mức đội lên cái danh ma đạo tặc tử.
"Ngươi muốn đưa đứa trẻ này xuống?" Lão gia chủ hỏi, đầu hơi nghiêng qua một bên nhìn thẳng Ma Vô Hối.
Hắn thân người cân đôi, mặc một bộ võ phục màu lam đơn giản dành cho học viên, mái tóc đen dài qua vai được buộc lại sơ sài.
"Dạ phải, mong người để chúng ta đi." Ma Thiết Thạch cười giống như không cười nói, rõ ràng thấy được quan hệ có vẻ không tốt.
"Ngươi muốn liền được." Gia chủ đời thứ tư gật gù đáp, ông ta bây giờ chỉ có thể xếp ngang hàng với gia lão trong tộc, không có quyền cản Ma Thiết Thạch.
Thế rồi hai người họ bước qua vị lão gia chủ, bước vào thông đạo dẫn xuống nguyên đàm.
Không hề hay biết, lão gia chủ ẩn giấu một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ma Vô Hối.
Lại là con đường đó, từng bậc thang kéo dài xuống dưới, không khí ẩm ướt khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Toàn bộ thông đạo được thắp sáng bằng những đám nhỏ cổ Tiểu Lam Quang, tạo lên một màu xanh đẹp mắt.
Ma Thiết Thạch đi trước, Ma Vô Hối đi sau, mỗi khi đi qua một đám cổ Tiểu Lam Quang hắn đều tiện tay quệt một chút cất vào ngực áo.
Hắn có rất nhiều chỗ cần dùng đến chúng, lấy về cũng không thừa.
Ma Thiết Thạch thấy vậy cũng không để ý lắm, dù sao mấy thứ này hằng tháng sinh sản rất nhiều, y cho rằng Ma Vô Hối muốn mang về để ngắm. Y cũng không biết chúng là cổ Tinh đạo, số người nhận biết loại cổ này ít đến thảm.
Dần dần, điểm cuối của thông đạo đã lộ ra, một không gian rộng lớn ẩn sâu dưới lòng Sa Nhai Đảo.
Hai người họ dừng lại, đứng cách nguyên đàm tới năm sáu mét, đây là phạm vi tối đa mà Ma Thiết Thạch cho phép Ma Vô Hối có thể bước tới.
Ông ta cũng không nói nhiều, chỉ tập trung nhìn vào nguyên đàm, cụ thể mà nói là vòng xoáy nhỏ màu trắng ở giữa.
"Hầy...cũng không còn bao lâu nữa..." Ông ta thở dài, nguyên đàm này đã quá già cỗi, dự là không tới mười năm nữa sẽ cạn kiệt, biến thành một hồ nước tầm thường.
"Sao?" Bỗng Ma Thiết Thạch phát hiện dị biến.
Xung quanh ông ta bắt đầu xuất hiện từng điểm tinh quang màu xám, chúng đang nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Chợt đồng tử Ma Thiết Thạch co rút lại, ngoắt cái quay về đằng sau định lao tới tóm lấy Ma Vô Hối.
Nhưng chợt ông ta khựng lại, nhìn thấy được ánh mắt đẫm lệ của hắn.
Lòng bàn tay Ma Vô Hối ngửa lên, từng điểm tinh quang màu xám từ đó bay ra, chúng chỉ lặng lẽ huyền phù giữa không trung.
"Vô Hối! Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích, nếu không ta lập tức đ·ánh c·hết ngươi ngay bây giờ!" Ma Thiết Thạch trừng mắt quát lớn.
Ông ta tuy cần phụ thuộc vào Ma Vô Hối, nhưng sâu trong tâm vẫn luôn đặt gia tộc lên trước, nguyên đàm là căn cơ cả tộc, dù nó còn vài năm nhưng tuyệt đối không được xảy ra sai lầm.
Trong không khiếu ông ta, toàn bộ chân nguyên lam sắc đã chuẩn bị để thôi động cổ trùng.
"Thiết Thạch đại nhân từng nóng, đây là một hợp chiêu phụ thân ta sáng tạo ra, để mô phỏng lại những điểm sáng trên trần hang nguyên đàm.
Người đã từng dùng nó đề cầu hôn mẫu thân." Ma Vô Hối đáp, trong giọng của hắn lộ ra sự xúc động.
"Ngài nhìn xem, không phải rất đẹp sao". Đôi mắt đen của hắn phản chiếu từng điểm tinh quang màu xám, còn có ánh quang của cổ Tiểu Lam Quang.
Nhưng Ma Thiết Thạch vẫn không nói một lời, ánh mắt cũng không rời khỏi hắn, trong lòng lão ta bán tín bán nghi nên không dám hạ xuống cảnh giác.
"Mặc kệ ngươi có lý do gì, mau thu lại hợp chiêu cho ta!" Ông ta gằn gằn đáp.
Chỉ thấy Ma Vô Hối đưa tay lên lau nước mắt, đầu gật gật. Cùng lúc đó những điểm tinh quang màu xám dần lấy lòng bàn tay hắn làm trung tâm mà thu về.
"Tốt, tiểu tử này không dở trò.
Nếu hắn dám..."
"Đản nhi chắc hẳn đang luyện tập ở diễn võ trường, thật giống như nhìn lại chính mình lúc trẻ..."
"Lão gia chủ khốn kh·iếp! Năm xưa dám hãm hại ta, nếu không trận tỉ thí đo ta chắc chắn thắng được Ma Đại Lực mới rời học viện.
Hắn cũng sẽ không thuận lợi như vậy một đường phát triển, cuối cùng còn thành gia chủ kế nhiệm."
"Dạo này quá nhiều hải sư t·ấn c·ông đội cổ sư làm nhiệm vụ, có lẽ ta phải tăng cường phòng vệ, tránh thú triều đột ngột bùng phát."
"Đầu ta không có tóc là đẹp nhất, mấy người khác có tóc thật xấu!"
Cơ thể Ma Thiết Thạch thả lòng, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ đờ đẫn.
Nhưng chợt ông ta giật mình một cái, đôi mắt sáng lên.
"Không đúng, sao ta lại nghĩ những thứ này?" Ma Thiết Thạch ý thức được không ổn.
Khi ông ta để ý lại, lúc này mới thấy cơ thể mình đang không ngừng bị những điểm tinh quang màu xám điên cuồng đánh vào, từng cơn đau rát nhè nhẹ truyền lên não đánh tỉnh ông ta.
Ông ta trừng lớn mắt nhìn Ma Vô Hối, mặt mày cau lại giận dữ.
"Ngươi!"
Chân nguyên trong không khiếu tam chuyển như sóng cả đánh vào một con cổ.
Chỉ thấy ông ta há miệng, kim quang lộ ra trong cuống họng.
"Kim Châm Vũ!" Suy nghĩ khẽ động điều khiển những cổ trùng hình thành hợp chiêu.
Nhưng chỉ một tích tắc sau, suy nghĩ đó trong đầu ông ta bị suy nghĩ khác đánh gãy.
"Là ta, là ta có lỗi với Thủ nhi, nếu ta không bắt ép nó làm nhiệm vụ đó, nó cũng không b·ị t·hương!
Đều tại ta!"
"Đầu trọc rất tốt, sao không ai đầu trọc giống ta?"
"Ta là cục đá, ta là cục đá, ta là cục đá, lăn lăn lăn."
Thôi động sát chiêu bị đứt quãng, kim quang trong cuống họng Ma Thiết Thạch vụt tắt.
Sau đó tơ máu xuất hiện trong hai mắt ông ta, mặt mày đỏ ửng lên. Lão ta loạng choạng bước về sau, một tay vội đưa lên ôm lấy miệng.
Một nguồn lực lượng như n·úi l·ửa p·hun t·rào, thế không thể cản lao lên từ thể nổi rồi tới họng sau đó ngập tràn trong khoang miệng.
Phụt!
Cuối cùng không nhịn được, Ma Thiết Thạch thổ huyết, lão ta phun ra một ngụm máu lớn, máu thậm chí bắn lên y phục Ma Vô Hối, còn có mặt hắn cũng dính.
Hợp chiêu Kim Châm Vũ là hợp chiêu vương bài của ông ta, sử dụng đến mức giống như bản năng, lúc nguy cấp thường sẽ vô thức thúc dục nó.
Hợp chiêu này là truyền từ đời ông nội của ông ta, cao tới tam chuyển, uy lực không thể coi thường, đôi khi tứ chuyển cũng gặp khó khăn khi đối diện.
Nhưng vì nó mạnh mẽ mà bây giờ ông ta nhận lấy phản phệ kinh khủng khi thôi động thất bại.
Ma Thiết Thạch trực tiếp ngã ra sau, trạng thái nửa nằm ngửa trên đất, một tay ôm lấy cổ họng, một tay chống xuống đất, ánh mắt như muốn nhuốm máu, ngập tràn sát khí nhìn về thiếu niên trước mắt.
Ma Vô Hối đã không còn vẻ xúc động trước đó, khuôn mặt hắn lạnh lùng vô cảm, ánh mắt thâm sâu như hắc uyên, máu bắn lên mặt hắn như thể hư vô, hoàn toàn không cảm nhận được.
Đó là cảnh tượng cuối cùng Ma Thiết Thạch thấy trước khi tầm mắt đen lại, rơi vào hôn mê.
Bị thương nặng khiến tinh thần của ông ta suy yếu, lực phòng vệ gần bằng không nên hỗn ý do Ma Vô Hối tạo ra nhanh chóng bành trướng rồi lấp đầy, cuối cùng tổn thương não hải.
"Tiểu tặc tử!!!" Bỗng tiếng hét dài vàng lên từ thông đạo phía sau, Ma Vô Hối quả quyết bước nhanh tới phía Ma Thiết Thạch b·ất t·ỉnh, một cái quay đầu cũng không.
Chỉ thấy một khắc sau, hư ảnh một con hải sư nện xuống nền hang nơi Ma Vô Hối từng đứng, trấn cho mặt đất lõm xuống, nứt ra như mạng nhện.
Sau đó hư ảnh hải sư tan biến, lão gia chủ bước ra từ thông đạo, ông ta nộ khí đầy thân, ánh mắt trừng lớn nhìn Ma Vô Hối.