Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 59: Bách Tuế Phệ Thụ Long.




Chương 59: Bách Tuế Phệ Thụ Long.

Phê Thụ Lão Ma vừa hét lớn, ba đạo rễ cây xoắn ốc lập tức tách ra thành vô số rễ cây nhỏ nhọn hoắt.

Trước sự biến hoá này, đám người Hà Hạ Đông không kịp chở tay.

Rễ cây hoá nhỏ dễ dàng luồn qua những đoá hoa của nàng, chỉ có số ít bị cắt đứt.

Hư ảnh hải sư của lão gia chủ cũng gặp cảnh tương tự.

Hai người thấy nguy nhưng không loạn, lập tức xuất ra thủ đoạn ứng phó.

Hà Hạ Đông lập tức vung tay thành một đường cong đẹp đẽ, lập tức một đoá hoa hồng bay ra từ tay nàng.

Đoá hoa hồng càng bay càng biến lớn, thẳng đến khi to bằng một nửa cái sân bóng rổ mới dừng lại, nó đóng vai trò như một tấm khiên.

Những rễ cây dù có sự điều khiển của Phệ Thụ Lão Ma thì cũng không kịp đổi hướng công, đa phần bị đoá hoa hồng khổng lồ chặn lại.

Ở bên kia, lão gia chủ huỷ đi thủ đoạn hư ảnh hải sư, lúc này ông ta gầm lên một tiếng dữ dội, sau đó toàn thân loé lên quang huy.

Ánh sáng tản đi, một con hải sư to lớn xuất hiện, hình thể nó to lớn dữ tợn, hàm có bốn cái răng nhanh sắc nhọn lòi ra, hai chi trước có móng vuốt to bằng đầu người.

Hải sư do lão gia chủ biến thành cậy mình da dày thịt béo, ương ngành chống lạ những rễ cây nhọn hoắt, mỗi lần nó ra đòn đều đánh nát lượng lớn rễ cây.

Biến hoá của Phê Thụ Lão Ma không áp bức được họ nhưng với những gia lão chỉ có tam chuyển kia thì lại khác.

Họ có nhiều người nhưng đối phương là cổ sư tứ chuyển, cao hơn họ một cảnh giới. Hơn nữa, còn là cường giả trong tứ chuyển.

Mấy vị gia lão này rất nhanh xuất hiện t·hương v·ong, xác đều bi nhánh cây dưới đất lao lên hút hết toàn bộ huyết dịch.

Phệ Thụ Lão Ma cười lớn, một đoàn huyết khí lại tiến vào bồi bổ cho ông ta.

"Khốn kiếp! Hà gia chủ! Cùng ta qua đó bảo vệ họ." Lão gia chủ rất nhanh nhận ra ý đồ của Phệ Thụ Lão Ma.

Lão ta không hề muốn ép hai người họ, chân chính mục tiêu là đám gia lão tam chuyển.

Nguyên do rất đơn giản, gặp cục xương mềm chứ ai lại chày cối nhai cục cứng trước đây?

Hơn nữa g·iết càng nhiều cổ sư, tư chất của ông ta càng được đề cao, chân nguyên trong không khiếu tăng lên, lúc đó sẽ thoải mái đối phó hai người lão gia chủ hơn.

Hà Hạ Đông cũng nhìn ra điều này, nàng không chần chừ mà làm theo lão gia chủ nói.

Hai người họ bất chấp bị bao nhiêu rễ cây đuổi, nhanh chóng lao tới bảo vệ đám gia lão, nhờ đó t·hương v·ong ngừng lại, đám gia lão được bảo vệ vội thở dốc.

"Không được lơ là! Hỗ trợ chúng ta tiêu diệt đám rễ cây này!" Hà Hạ Đông thấy vậy liền quát lớn.

Nàng không giống lão gia chủ, có thể vừa phòng ngự vừa phản công, nàng chỉ có thể trụ vững đoá hoa hồng kia để toàn lực bảo vệ.

Vì thế phản kích phải dựa vào đám gia lão.

Họ dù mệt cũng phải tiếp tục đứng sau sự bảo vệ của đoá hoa hồng mà t·ấn c·ông.



Người nào hết chân nguyên liền lập tức lui về sau khôi phục, thiếu nguyên thạch sẽ có người khác chia sẻ.

Bất giác, tất thảy tư địch đều buông xuống, gia lão một nhà không ưa nhau bây giờ lại phối hợp hết mình, Hà gia và Ma gia không hợp nhưng cũng dựa lưng nhau mà đánh.

Đứng trước kẻ thù trung, đều có thể buông xuống thù hận. Suy cho cùng, còn sống mới là tốt nhất.

Đúng lúc này, Phệ Thụ Lão Ma lại nói tiếp:

"Cổ sư Hà gia! Các ngươi vốn không nên dính vào chuyện này!

Bây giờ đầu hàng ta, bắt trói đám người Ma gia kia dâng lên thì ta có thể suy nghĩ!"

Lão ta sao có thể ngồi nhìn con mồi của mình chung tay chống lại mình? Một lời này nói gia hiệu quả ly gián rất mạnh, nhất là trong tình cảnh tính mạng nguy hiểm như bây giờ.

Người Hà gia nghe được thì tâm động, ai lại muốn c·hết cơ chứ?

Người Ma gia nghe được thì bất giác quay sang cảnh giác với cổ sư Hà gia bên cạnh.

Mắt thấy sự phối hợp vừa hình thành lại sấp sụp đổ, Hà Hạ Đông và lão gia chủ thân là người lãnh đạo tất nhiên nhìn ra không ổn.

"Hà gia chúng ta nguyện c·hết cùng Ma gia, tuyệt đối không phản bội!

Chúng ta thân là chính đạo, không thể tiếp tay cho ma đạo tặc tử!" Hà Hạ Đông vội vàng hướng về đám người Ma gia mà nói, nàng muốn trước chấn an họ.

Sau đó lại quay qua nói với tộc nhân mình:

"Phệ Thụ Lão Ma cuồng vọng như vậy, các ngươi nghĩ hắn sẽ tha chúng ta?"

Chúng cổ sư Hà gia nghe vậy liền tỉnh ngộ, chuyên tâm vào chiến đấu.

Bên kia lão gia chủ cũng nói lớn:

"Ma gia chúng ta tin tưởng Hà gia, nếu hôm nay đánh đuổi được đám ma đầu này, chắc chắn sẽ bồi đáp Hà gia thích đáng."

Lời này lại khiến đám cổ sư Hà gia thêm nhiệt tình, ai cũng biết nội tình giàu có của Ma gia, nghe đến được bồi đáp liền động tâm.

Người ta vẫn nói, n·gười c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn.

Nhờ sự nhanh nhẹn của hai người, nhân tâm lần nữa được ổn định xuống nhưng chưa triệt để.

Người Hà gia hận Ma gia kéo mình vào vụ này, tâm không vui. Tất nhiên đây không phải lỗi của Ma gia, thực ra Hà gia bị dính bùn là do họ tự chui vào. Nhưng con người rất hay đổ lỗi.

Về phần Ma gia, lời nói của hai vị giúp họ yên tâm một phần chứ không hoàn toàn. Ngộ nhỡ Hà gia nuốt lời thì sao? Quay lại cắn ngược lúc họ không cảnh giác, vậy tới lúc đó họ tìm ai khóc?

Lão gia chủ và Hà Hạ Đông tất nhiên biết điểm này nhưng họ hết cách, nó nằm vào phạm vi tâm lý con người, rất khó thay đổi.

Hiệu quả ly gián mới đó đã lụi tàn nhưng Phệ Thụ Lão Ma lại khá hài lòng, reo xuống một mầm mống liền tốt, chỉ sợ một chút cũng không ảnh hưởng thôi.

"Rượu mời không uống vậy uống rượu phạt đi.



Một chiêu này của lão phu, thiện hạ còn chưa ai được thấy, các người là những người đầu tiên!" Phệ Thụ Lão Ma mỉm cười nói.

Ông ta dang ra hai tay như thể muốn ôm lấy tất thảy, hắc bào, râu tóc đều không gió mà cuồng vũ. Khí tức tứ chuyển đỉnh phong lan tràn khiến hai người Hà Hạ Đông phải cẩn trọng nhìn qua.

Chợt, mặt đất rung chuyển kịch liệt khiến bọn họ có chút đứng không vững. Chỉ thấy những rễ cây nhỏ nhọn hoắt kia lần lượt khô quắt lại rồi lã chã rụng xuống đất.

Sau một khắc, mặt đất dưới chân Phệ Thụ Lão Ma đồng loạt nứt toác ra như mạng nhện, sau đó uỳnh một tiếng vang trầm đục truyền vào tai mỗi ngươi.

Nguyên chỗ đứng của Phê Thụ Lão Ma giống như vừa xảy ra một v·ụ n·ổ, khói bụi bay mì mù, đất cát bắn lên tung toé.

"Chuyện gì vậy?" Hà Hạ Đông cảnh giác.

"Lẽ nào hợp chiêu thôi động thất bại, bị phản phệ rồi?" Lão gia chủ nghĩ.

Nhưng rất nhanh ông ta đã thay đổi sắc mặt biến thành trấn kinh:

"Không đúng, khí tức của lão ta vẫn mạnh mẽ như cũ, hơn nữa còn xuất hiện thêm một đạo khí tức tứ chuyển rất mạnh mẽ.

Dường như...sắp chạm tới ngũ chuyển!"

Gần như đồng thời, suy nghĩ của lão gia chủ vừa dứt, đám khói bụi chỗ Phệ Thụ Lão Mã có biến hoá.

Nguyên bản toàn trường tĩnh lặng chờ đợi, chợt vang lên tiếng ngâm đáng sợ, thậm chí có một vị gia lão bất giác ôm lấy ngực.

Sau đó từ trong làn khói, giống như có một đôi mắt mở ra, đôi mắt này xanh u quỷ mị, đém tới cảm giác áp bức vô cùng.

"Là chiêu gì vậy?"

"Truyền thừa Thụ Ông không có chiêu thức này a?"

"Lẽ nào Phệ Thụ Lão Ma tự khai sáng?"

Đám gia lão lẫn nhau thì thầm bàn luận, đúng như Phệ Thụ Lão Ma từng nói, quả thật thiên hạ chưa ai từng thấy.

Chợt, một tiêng gầm vang trấn động lòng người cất lên:

"Gràoo!"

Khói bụi bị một làn gió mạnh mẽ thổi bay, để lộ cảnh tượng khiến nhiều người phải kh·iếp vía.

Lúc này Phê Thụ Lão Ma đang đứng trên một đầu cự thú, sắc mặt quỷ dị, giống như rất hưng phấn.

Đầu cự thú kia làm từ gỗ màu nâu sẫm, thân thon dài giống rắn, mới chỉ để lộ một phần thân trên mặt đất. Thể hình nó to lớn, gấp mấy lần một gốc đại thụ.

Phần đầu của nó giống như cá sấu, dữ tợn vô cùng, răng nanh sắc nhọn nhô ra doạ người. Đỉnh đầu có một cặp sừng nhọn hoặt chĩa ra sau.

Đặc biệt đáng chú ý là hai cặp mắt sắc bén của nó toả ra ánh sáng xanh u quỷ dị, để ý lại mới thấy đôi mắt của Phệ Thụ Lão Ma cũng tương tự.

"Rồ-rồng...là rồng!" Không biết một vị gia lão nào bỗng hét lên.



Chính xác, Phệ Thụ Lão Ma đang đứng trên một con mộc long to lớn, nếu ở thời hiện đại có thể so với toà nhà ba tầng, tất nhiên nó vẫn giấu một phần thân dưới đất.

"Một chiêu này tên gì?!" Chợt lão gia chủ quát lên, ánh mắt hải sư khổng lồ bỗng hoá dữ tợn, giống như lâm đại địch.

Ông ta hỏi nhưng thực ra là muốn câu giờ, câu một vài giây cũng tốt, chờ Ma gia chủ trở lại họ liền có đủ người để đánh.

"Sư Sư tiểu nhi, năm xưa ngươi chưa được thấy chiêu này là nuối tiếc nhất của ta.

Vì vậy cho phép ngươi biết tên của nó.

Bách Tuế Phệ Thụ Long!" Phệ Thụ Lão Ma gầm lớn tên của sát chiêu, gần như đồng thời, đầu mộc long kia lập tức gào lên rồi hùng hổ lao tới biến hoá hải sư của lão gia chủ.

Hải sư khổng lồ thấy vậy hàm răng cắn lại, cơ bắp toàn thân nó căng phồng lên, cũng gầm lên một tiếng rồi nhấc cái thân to lớn của mình lao tới mộc long.

Uỳnh! Uỳnh!

Hai con cự thú lao vào nhau.

Hải sư không ngừng dùng răng nanh của mình cắm vào người mộc long, nhưng đáng ngạc nhiên là v·ết t·hương tạo ra rất nông. Không những vậy, chỉ một lúc sau v·ết t·hương đã hồi phục lại như cũ.

Rất nhanh nó thay đổi thế công, bắt đầu sử dụng hai cánh tay lực lưỡng và móng vuốt sắc bén cùng lao vào công kích mộc long.

Nhưng mộc long thể hình tuy to lớn lại rất uyển chuyển, thân rồng luồn lách né được rất nhiều thế công của hải sư.

"Không ổn!" Lão gia chủ bỗng phát giác ra cái gì.

Hoá ra Phệ Thụ Lão Ma né tránh sát thương nhưng thật ra lại đang uốn quanh người hải sư, ý đồ muốn chế trụ nó.

Lão gia chủ tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận như vậy, thế công bỗng hoá nhanh hơn, mạnh hơn, cuồng bạo hơn, đuôi ở đằng sau cũng kịch liệt dãy dụa.

Chỉ trong chốc lát, mộc long b·ị đ·ánh đến tơi tả, sừng rồng gãy mất một cái, long lân trên người rụng rơi đầy đất, rất nhiều vết cào ghê rợn xuất hiện trên người nó.

Nhưng đây là chiêu bài áp đáy hòm của Phê Thụ Lão Ma, nào có đơn giản như vậy? Toàn bộ v·ết t·hương của mộc long lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục, thương thế trước đó cứ như vậy tan biến.

Một cảnh này khiến đám người quan chiến đắng chát, cổ họng như bị thiết lại, không tài nào nuốt trôi được.

"Mộc đạo am hiểu trị liệu, giai dẳng vô cùng, lão gia chủ Ma gia gặp khó rồi." Thân là cổ sư Mộc đạo, Hà Hạ Đông tất nhiên am hiểu điểm mạnh điểm yếu cùa nó.

"Nhưng nếu ta muốn lấy ra hiệu quả hữu hiệu, sẽ để lộ át chủ bài của Hà gia, hơn nữa sẽ tổn hại đến lão gia chủ Ma gia..." Nàng do dự.

Mãi không thấy có người trợ giúp, lão gia chủ như phát giác sự do dự của nàng, nhanh chóng tóm lấy đầu của mộc long, tạm thời giữ lại, tranh thủ thời gian.

Ông ta quay đầu hải sư to lớn ra về phía Hà Hà Đông mà nói:

"Hà gia chủ còn định khi nào ra tay? Chúng ta đã sớm có tình báo về át chủ bài của các ngươi rồi, đừng giấu diếm nữa!

Cứ toàn lực ra tay! Lão phu đã sử dụng cổ Toàn Lực Xuất Trận, không bao lâu nữa cũng sẽ c·hết mà thôi!"

Không hổ danh là người từng lãnh đạo một tộc, tầm nhìn đại cục rất rõ ràng, hơn nữa ý chí hy sinh vì gia tộc rất mạnh mẽ.

Đây là chỗ cường đại của thể chế gia tộc, một khi đại nạn ập đến, vì tương lai của gia tộc mà có thể không tiếc tính mạng.

Hà gia chủ nghe vậy liền gật đầu, trong mắt lộ ra sự kính nể nhìn về con hải sư khổng lồ lúc này đã bị mộc long phản công trói chặt.

Nàng vội quay ra ra hiệu với những gia lão tộc mình còn sống, sau đó lập tức chuẩn bị thúc lên hợp chiêu.