Chương 60: Thuỵ Liên Hoa Muôn Sắc, Ma Vô Hối nhẫn tâm.
Chỉ thấy đám người Hà gia tụ lại một chỗ, sau đó không biết từ đâu xuất hiện lượng lớn những đoá hoa súng màu trắng tinh khiết.
Chúng lơ lửng giữa không trung, lấy Hà Hạ Đông làm trung tâm mà xoay tròn nhè nhẹ.
Thấy vậy, các gia lão Hà gia bắt đầu riêng phần mình thúc lên cổ trùng, sau đó hướng những đoá hoa súng mà đánh tới.
Nào là hoả diễm, lôi điện, trụ nước, phong nhận, phi diệp,... đủ loại màu sắc bỗng biến chiến trường trở nên sặc sỡ.
Trong khi những cổ sư Ma gia khó hiểu với hành động của cổ sư Hà gia, dị biến xảy ra.
Những đoá hoa súng lại không hề bị thế công huỷ diệt, mà mỗi bông lại hấp thụ một phần công kích, sau đó biến đổi chính mình.
Có một bông bị hoả diễm đánh tới, thay vì bị đốt thì nhuỵ hoa của nó hút hết lửa vào, sau đó cánh hoá lấy tốc độ mắt thường thấy được mà biến thành màu cam xen lẫn đỏ giống như ngọn lửa.
Bông bị lôi điện đánh trúng liền biến thành màu vàng có xem lẫn sắc lam, bị phi diệp đánh trúng thì chuyển thành màu xanh lá cây, bị thuỷ trụ đụng vào thì lại thành màu xanh nước biển.
Cứ như vậy, những đoá hoa súng nguyên bản màu trắng giờ đã có đủ loại màu sắc, sặc sỡ đẹp đẽ vô cùng.
Đám người Ma gia cũng ngờ ngợ một chút ảo diêu của chiêu này, lập tức chen vào góp sức.
Mấy gia lão Hà gia nhìn thấy cảnh này ngạc nhiên nhưng cũng không ngăn cản, thêm một phần sức là tốt.
Chợt, họ nghe Hà Hạ Đông quát lớn.
"Thuỵ Liên Hoa Muôn Sắc!"
Hưởng ứng tiếng hô của nàng, những đoá hoa súng chuyển từ tĩnh sang động, chúng như phi tiêu lao đi trực chỉ nơi mộc long cùng hải sư dây dưa.
Tiếng cánh hoa bay trong gió phiêu phiêu, âm thanh chui vào tai mang lại sự thoải mái. Cảnh sắc đẹp vô cùng, hoa súng muôn sắc màu bay ngập trời r·úng đ·ộng nhân tâm.
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Từng đoá hoa súng mạnh mẽ đập vào cơ thể mộc long, số ít bay qua khe hở đánh lên người hải sư khổng lồ.
Hoa vừa trúng đích liền vỡ tung, biến trở lại nguyên dạng ban đầu của những chiêu thức mà chúng hấp thụ, nhưng uy lực đã được nâng lên đến tứ chuyển.
Đây là chỗ cường đại của hợp chiêu Thuỵ Liên Hoa Muôn Sắc, nó giúp cho những đồng minh yếu thế có thể tham gia chiến đấu, góp một phần sức lực. Hơn thế nữa, công kích nhờ họ mà trở nên đa dạng hơn.
Vốn dĩ hoa súng trắng chỉ mang theo uy lực Mộc đạo, giờ lại có Viêm đạo, Lôi đạo, Phong đạo, Thuỷ đạo,...
Trước tập trung vào Viêm, Phong, Lôi ba loại, chúng đem lại sự khắc chế mạnh mẽ với mộc long.
Chỗ bị hoả diễm đánh liền b·ốc c·háy, mộc long càng hồi phục thì lại càng giúp lửa cháy to hơn, dần dần lan ra, từ bé bằng cái chén cơm, giờ đã ngang với một cái mâm, mà còn tiếp tục lớn lên.
Chỗ bị lôi điện hoặc phong nhận tổn thương, v·ết t·hương rất thảm, muốn hồi phục liền khó khăn vô cùng.
Nhìn thấy sức hồi phục kinh người của Bách Tuế Phệ Thụ Long bị khắc chế, sắc mặt ai nấy đều tốt hơn, chiến ý cũng dâng cao.
Không chỉ cổ sư Hà gia dung hợp thế công vào hoa súng, cổ sư Ma gia sau khi hiểu được cũng phụ một tay.
Mà tại chỗ mộc long, hải sư do lão gia chủ biến thành cũng b·ị t·hương do sát chiêu của Hà gia nhưng ông ta không hề bất mãn, còn mong nó mạnh hơn nữa kìa.
"Sinh mệnh lực của ta đã sắp tận, tranh thủ giữ chặt con mộc long này càng lâu càng tốt!" Tử chí đã quyết, hải sư bất chấp tất cả, cố hết sức cuốn lấy mộc long.
Thế trận đã hơi đảo chiều, bắt đầu nghiêng về liên minh hai nhà.
Tại nguyên đàm dưới Gia Chủ Các Ma gia.
Ma Vô Hối lúc này vẫn đang ngồi xếp bằng nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hắn đang có vô số tinh quang liên tiếp va đập vào nhau.
Câu đố của Ma Trấn Hải được ẩn giấu bên trong những lời nhắc nhở của ông ta dành cho hậu bối. Hắn đã nhìn ra câu đố là gì, hiện đang trong giai đoạn tìm lời giải.
Ma Trấn Hải lấy một tình huống trong thời điểm cụ thể của cuộc đời của ông làm câu đố. Nhiệm vụ của hậu nhân là phải đưa ra được lựa chọn chính xác nhất cho tình huống đó.
Cái này khảo nghiệm sự hiểu biết về lịch sử Ma gia, người trả lời phải hiểu thời thế lúc đó ra sao mới trả lời được.
Kế tiếp là khảo nghiệm trí tuệ của người trả lời, xem hắn có xứng đáng nhận lấy truyền thừa, đủ khôn ngoan để dẫn dắt Ma gia phát triển sau khi nguyên đàm lụi tàn.
Cuối cùng chính là thử thách lòng trung thành, liệu người trả lời vào trong lúc mấu chốt có sẵn sàng vì Ma gia mà hy sinh?
Tất cả những thử thách này đối với hắn quả thực không khó.
Ma Vô Hối từng sống ở đây ba mươi năm trong dòng thời gian trước, dưới sự dạy dỗ của Ma gia chủ, hắn hiểu biết rất tường tận về lịch sử Ma gia.
Tiếp đến, trí tuệ hắn có thừa, thân là một kẻ đã từng là cổ tiên Trí đạo, nếu hắn không đáp ứng được yêu cầu của khảo nghiệm vậy truyền thừa này cứ c·hôn v·ùi đi.
Người có thể hơn hắn, chỉ có thể là cường giả thất chuyển khác hoặc đại năng bát chuyển. Chỉ là một truyền thừa ngũ chuyển mà dám đặt tư cách cao như vậy? Nói đùa.
Cuối cùng, lòng trung thành. Cái này hắn hiện không có, nhưng hắn là từng có, cộng thêm hắn hiểu rõ nhân tâm, đặt mình vào người khác mà nghĩ liền có thể vượt qua.
Rất nhanh, đáp án đã bị hắn tính ra, sau khi xem xét lại liền chắc chắn đây là đáp án đúng, thậm chí không chỉ đúng mà còn hoàn mĩ.
Hai mắt Ma Vô Hối chợt mở, tinh quang trong mắt lấp loé lần cuối rồi biến mất, đề lại một đôi mắt thâm sâu như vực thẳm.
Hắn đứng dậy, nhìn một vòng quanh hang nguyên đàm, rất nhanh phát hiện được một tảng đá nằm ở vị trí khuất sâu trong góc, hình thù không tự nhiên, vuông vức đến lạ kì.
Ma Vô Hối bước đến trước tảng đá, hắn nhẹ nhàng sờ lên bề mặt của nó, cảm nhận độ cứng, độ thô ráp, sau đó hắn lại dùng một tay khác kiểm tra hòn đá bên cạnh.
"Ừm, tảng đá này có chút khác biệt với những tảng xung quanh, bảo sao lâu như vậy vẫn giữ được ngoại hình ban đầu." Ma Vô Hối thầm đánh giá.
Nếu hắn không nhầm, muốn trả lời thì phải đẩy được tảng đá này ra hoặc phá huỷ nó, vị trí viết câu trả lời sẽ ở bên dưới.
Nghĩ đến đây hắn chỉ đành cười khổ trong lòng. Một đứa trẻ mười lăm tuổi không phải cái gì cũng làm được.
Hắn kế thừa nhiều thứ từ dòng thời gian trước nhưng tu vi cùng cơ thể thì không. Bảo hắn đẩy tảng đá này? Thực sự đánh đố rồi.
Ma Vô Hối liếc qua Ma gia chủ nhưng rất nhanh từ bỏ suy nghĩ của mình.
Nếu hắn c·ướp cổ trùng của ông ta, miễn cưỡng xử lý được tảng đá kia. Nhưng c·ướp c·ủa Ma gia chủ khó hơn Ma Thiết Thạch rất nhiều.
Da của y bằng đồng, còn là do cổ Đồng Bì tam chuyển sinh ra, cứng cáp vô cùng. Con dao của Ma Vô hối không cách nào rạch được bụng ông ta, chấp nhận hao tổn dùng cổ Đao Thủ cũng không đủ nhanh.
Nhưng hắn sao có thể không tính trước điểm này? Như vậy không xứng với thành tựu Trí đạo chút nào.
Hắn đang đợi ngoại lực giúp mình, mà cũng không để hắn chờ lâu, ngoại lực lập tức xuất hiện.
Tiếng ùn ùn vang lên mãnh liệt trên trần hang nguyên đàm, một khắc sau liền xuất hiện vết nứt.
Uỳnh!
Lạch cạch, lạch cạch.
Trần hang b·ị đ·âm thủng, đá vụn rơi vãi ra đất. Thứ vừa đánh xuống chính là một cái nhánh cây, nó là do cổ trận tạo ra chứ không phải của Phệ Thụ Lão Ma, có công năng tự truy tìm người có tư chất cao.
Ma Vô Hối có tư chất loại Giáp, còn là loại Giáp trong loại Giáp, nhưng hắn không sợ. Hắn biết nhánh cây sẽ không đánh hắn trước.
Quả thật như vậy, những nhánh cây vừa đào xuống liền lập tức hướng mũi nhọn về Ma gia chủ đang b·ất t·ỉnh ở đằng xa.
Dưới sự công kích mãnh liệt, phòng ngự mà Ma Vô Hối bó tay đã bị mấy nhánh cây đâm thủng.
Ma Thiết Thạch còn có lúc tỉnh dậy do quá đau đớn, nhưng Ma gia chủ lại không được như vậy. Có hai nhánh cây trực tiếp xuyên qua tim và cổ ông ta, nhanh đến mức cơ thể không kịp phản ứng, c·hết ngay lập tức.
Ma Vô Hối cứ đứng như vậy nhìn ông ta bị những nhánh cây quỷ dị đục thành nhiều lỗ, cơ thể sau đó bị hút khô đến teo tóp lại.
Sau khi xong việc, những nhánh cây biến thành màu xám, từ thân của nhánh cây, chồi non mọc ra sau đó cấp tốc trưởng thành, rất nhanh đã thành nhánh mới.
Mấy nhánh cây hướng mũi nhọn về phía Ma Vô Hối, hắn thấy nguy không loạn, lúc giải đố hắn đã tranh thủ hấp thụ nguyên thạch khôi phục đầy chân nguyên, vì vậy trong không khiếu đang tiêu hao rất nhiều để thôi động cổ Đao Thủ.
Chỉ thấy mép dưới hai bàn tay của hắt dần dần mỏng lại đến khi sắc bén như lưỡi đao, quá trình này rất đau đớn nhưng Ma Vô Hối mặt không đổi sắc, ánh mắt tập trung vào những nhánh cây đang chuẩn bị lao tới mình.
Vút!
Vút!
Vút!
Ba nhánh cây hoàn toàn trưởng thành như tên bắn lao đi, một cái giữa đường liền bẻ lái đâm vào xác của Ma Thiết Thạch đang nổi lềnh phềnh trong hồ nước, hai cái còn lại vẫn trực chỉ Ma Vô Hối.
Thấy vậy hắn vẫn đứng yên, nhưng cơ bắp toàn thân đã chuẩn bị sẵn sàng.
Những nhánh cây cách hắn năm mét, hắn vẫn chưa động.
Ba mét vẫn chưa động.
Một mét vẫn chưa động.
Đến khi chỉ còn nửa mét, đã sắp đâm xuyên lồng ngực của hắn.
Lúc này hắn mới nhanh chóng lách người qua một bên,
Phập!
Kết quả một trong hai nhánh cây đâm về phía ngực hắn. Một âm thanh như thể xác thịt b·ị đ·âm xuyên vang lên, từ một bên nhìn qua liền thấy máu bắt đầu nhỏ vài giọt xuống đất.
Những tưởng một khắc này, Ma Vô Hối tính sai, nhánh cây đâm xuyên ngực, hắn sẽ c·hết ở đây hôm nay, trùng sinh ba trăm năm kết quả vẫn là như cũ c·hết đi.
Nhưng kỳ thực không phải vậy.
Hoá ra thứ b·ị đ·âm trúng không phải ngực của Ma Vô Hối, mà là tay trái của hắn, tay trái b·ị đ·âm xuyên ngay tại giữa cẳng tay.
Đầu nhánh cây chỉ cách ngực trái của hắn một khoảng nhỏ.
"Đặc tính của nhánh cây chính là chỉ đâm xuyên một địa điểm, sau đó sẽ dừng chuyển động." Ma Vô Hối đã nhìn ra điểm này.
Nhớ lại một nhà phàm nhân bị g·iết, người bố bị xiên từ hậu môn lên đến đỉnh đầu, nhánh cây không giữa đường dừng lại mà xuyên qua hoàn toàn mới thôi.
Việc đó Ma Vô Hối không được thấy nhưng hắn có vô số ví dụ từ dòng thời gian trước để đoán ra. Giả sử không có thì bây giờ nhìn Ma gia chủ cũng đoán được.
Ông ta bị bảy tám cái nhánh cây đâm xuyên, nhưng chúng một khi xong việc liền nằm im, trở nên ảm đạm, từ màu nâu tối chuyển thành xám đen, cơ hồ đ·ã c·hết.
Dựa vào đó, Ma Vô Hối mới dám lấy tay mình ra chắn trước ngực.
Nhưng hắn vẫn chưa xong, lập tức vung lên tay phải, mép dưới bàn tay nhắm thẳng phần cuối bắp tay trái.
Phực!
Một nhát bổ quyết đoán không chần chừ, cẳng tay trái lúc này đang dần khô héo đã bị cắt rời, cùng nhánh cây rơi xuống dưới.
Hắn cắn chặt răng, nhẫn nhịn cơn đau, trong không khiếu tập trung vào cổ Lệ Thuỷ Hồi Xuân, tạo ra một dòng nước mắt chảy xuống vết đứt.
Hắn nhất định phải cắt bỏ, nếu không hắn rất nhanh sẽ bị hút thành xác khô.
Ngăn lại được nhánh cây này, Ma Vô Hối khó khăn nhìn qua nhánh cây thứ hai.
Quả là không uổng công mạo hiểm của hắn, nhánh cây kia đã đâm trúng tảng đá vuông vức ở phía sau, lực của nhanh cây mạnh đến mức phá được phòng ngự của Ma gia chủ nên tảng đá kia không phải đối thủ của nó, b·ị đ·ánh vỡ thành mấy mảnh vụn to lớn rơi ra đầy đất.
Kết quả đã có được, Ma Vô Hối lại nhấc lên tay phải, hướng mép dưới bàn tay vào thân của nhánh cây thứ hai.
Phực!
Nhánh cây bị chặt đôi, phần bị đứt rơi xuống đất biến thành ảm đạm, màu nâu tối chuyển thành xám đen.
Ma Vô Hối thử lấy chân dẫm mạnh lên phần cây màu xám, kết quả dùng hết sức bình sinh cũng không có mảy may một mảnh vụn nào rơi ra, chỉ có hắn là b·ị đ·au chân.
"Quả nhiên...biến thành xám đen tức là nhánh cây đ·ã c·hết, nó sẽ cứng như đá, ta nhất định bó tay.
Nhưng nếu vẫn có màu nâu thì có thể bị cắt đứt." Ma Vô Hối thở hồng hộc, trong lòng khẳng định suy đoán.
Hắn không cắt nhánh cây đâm tay mình mà lại cắt tay là vì nhánh cây đó đã chuyển màu xám, như hắn đoán là nó không thể bị cắt bởi sức của hắn, sợ là chỉ có người như Ma gia chủ hoặc lão gia chủ mới phá được.
Tại sao hắn biết? Hắn đoán.
Là phỏng đoán nhưng hắn dám cắt luôn tay mình mà không kiểm chứng đúng sai.
Đúng quy trình là phải thử chặt nhánh cây màu xám. Sau khi thấy màu xám không được thì mới đưa ra kết quả, lúc đó mới chặt tay.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian như vậy, mỗi một khắc thời gian trôi qua thì tay hắn đang dần bị khô héo.
Từ lúc nó đâm xuyên cẳng tay đến lúc bị chặt mới qua đi nhanh nhất là ba giây, ấy vậy mà cả cẳng tay đã bị hút khô, còn chờ thêm thì chỗ phải cắt sẽ nhiều hơn.
Vì thế hắn phải quyết đoán, cho thấy được khí chất của hắn, bất cứ thứ gì cũng có thể hy sinh, chỉ cần còn mạng là còn có tương lai.
Nếu chần chừ không muốn hy sinh cánh tay, vậy thì cứ ôm sự chần chừ đó c·hết đi!
Hắn không chỉ nhẫn tâm với người khác mà nhẫn tâm với chính mình, không chỉ chặt tay quyết đoán, trước đó còn lấy thân mình dụ địch để mượn lực phá tảng đá phía sau.
Đây là tâm tính hắn có được sau ba trăm năm một kiếp sống.