Chương 65: Đại bản doanh Phệ Thụ Lão Ma?
Vô Tung Đảo.
Ma Vô Hối lúc này vẫn lần mò ở trong màn sương trắng, thương thế của hắn đã khỏi hẳn, không còn phải bước đi tập tễnh nữa.
Trên con đường này, Ma Vô Hối nhờ vào hai con cổ Âm Cảm và Khí Cảm, đã nhiều lần né tránh được những con dã thú hung dữ, đồng thời cũng săn g·iết vài mục tiêu dễ dàng.
Bên thắt lưng hắn lúc này đang buộc lủng lẳng hai con thỏ nâu cùng một con chim khá lớn, hình thể gần như bằng một con gà.
Dựa vào việc hắn sinh tồn lâu như vậy ở Vô Tung Đảo, có thể thấy được sự tiện lợi khi có cổ trùng trinh sát. Đồng thời cũng chứng minh rằng cổ Âm Cảm không phải phế cổ, chẳng qua ở môi trường biển như Đông Hải, nó không mấy thực dụng.
Chợt Ma Vô Hối dừng bước, trước mặt hắn lúc này là một bức tường đá, vì tầm nhìn hạn chế hắn không thấy được nó cao bao nhiêu rộng như nào.
Nhưng với cổ Khí Cảm, hắn nhận thấy trong phạm vi cảm nhận của mình, không khí giống như bị chặn lại ở bức tường đá trước mặt. Chứng tỏ bức tường này rất lớn.
"Một ngọn núi sao? Hay là vách đá?" Ma Vô Hối suy đoán, hòn đảo này quanh năm sương mù, dòng thời gian trước hắn cũng không biết quá nhiều về nó, vì vậy không nắm được thông tin địa hình nơi đây.
Ma Vô Hối không còn cách nào, chỉ đành men theo bức tường đá mà dần dần bước đi.
Đi được mười lăm phút, hắn có thể khẳng định đây là một ngọn núi đá, độ rộng lớn của bức tường không phù hợp với một vách đá.
Bỗng hắn cảm nhận thấy gì đó.
"Phía trước có không khí lùa vào một thứ gì đó giống như khe hở, tiến vào rất sâu.
Hẳn là khe núi." Cứ vậy, hắn dần dần tiếp cận được khe núi này, chứng thực suy đoán của mình.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn chính là, sương mù không cách nào tiến vào trong khe núi, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.
"Khe núi có vấn đề. Đồng thời, sương mù này hơi cổ quái." Bằng vào tầm mắt của mình hắn rất nhanh nhìn ra bất thường.
Việc nó quanh năm suốt tháng bao bọc lấy hòn đảo này đã kì lạ rồi.
Kế đến, sương mù không lý nào lại không tiến vào khe núi kia. Trừ khi trong khe núi có gì đó cản lại nó.
Bên cạnh đó, biểu hiện của sương mù không bình thường, nó lại giống như cố gắng tiến vào, cố chấp không buông khe núi này, như thể có linh tính.
"Sương mù này do người khác làm ra." Ma Vô Hối dựa vào bản thân tu hành Trí đạo, có đủ manh mối liền suy đoán ra.
"Thú vị, có vẻ là một cổ trận, nhưng đã bị tàn phá nặng nề.
Cổ trận phàm cấp, nhưng bút tích lớn như vậy, cũng không phải phàm nhân có thể làm ra.
Hẳn là cổ tiên." Hắn không chỉ tu hành Trí đạo mà còn có tầm mắt cổ tiên.
Cổ tiên không phải thủ đoạn nào cũng là tiên cấp, dù sao để đạt đến cấp độ đó còn cần tiên cổ. Mà tiên cổ hiếm có, có cổ tiên lục chuyển cả đời không có nổi một con.
Đa phần cổ tiên vẫn dùng thủ đoạn phàm cấp, nhưng vì tại Cổ giới, tiên phàm cách biệt rất lớn, tưởng chỉ một bước nhưng lại như vượt lạch trời, vĩnh viễn không thể đánh đồng.
Vì vậy dù là thủ đoạn phàm cấp, vẫn có thể nhìn ra là do cổ tiên làm, chỉ cần có đủ kinh nghiệm và hiểu biết. Đây lại là hai thứ mà Ma Vô Hối có, vì hắn có kinh nghiệm sống ba trăm năm.
"Vị cổ tiên này bố trí cổ trận tạo sương mù này để làm gì?
Dòng thời gian trước, đến khi ta trùng sinh thì Vô Tung Đảo cũng không xuất hiện dị thường nào." Ma Vô Hối cố lục lọi ký ức, nhưng hắn tìm thế nào cũng không ra, cuối cùng bỏ qua, lựa chọn bước vào khe núi.
Bỗng Ma Vô Hối khựng lại một khắc, trong lòng hắn có một tia trực giác gì đó mơ hồ, nhưng hắn nghĩ sao cũng không nắm bắt được, nên tạm bỏ qua, tập trung việc trước mắt.
Khe núi nhỏ hẹp, Ma Vô Hối khi bước đi trong đó có lúc phải nghiêng người lách qua. Bức tường hai bên khe núi gồ ghề, thỉnh thoảng có những đoạn nhô ra nhọn hoắt, hắn phải chật vật mới an toàn bước qua.
"Phía sâu trong khe núi có tiếng nước nhỏ giọt truyền ra. Như vậy hẳn là có hồ nước." Ma Vô Hối phán đoán.
Hắn rất rõ ràng điều này có nghĩa là tỷ lệ hồ nước đó là nguyên đàm chiếm hơn phân nửa.
Rõ ràng nhất là việc Ma Trấn Hải chọn nơi này để giúp Ma gia quật khởi, hiển nhiên phải có lý do. Bí ẩn là ông ta làm sao biết nguyên đàm ở nơi này năm trăm năm sau còn tồn tại, còn khoẻ mạnh để giúp Ma gia.
Tiếp theo, sương mù không thể tiến vào khe núi do chúng bị cản. Nếu trong khe núi có nguyên đàm vậy thì liền dễ hiểu.
Nơi nào có nguyên đàm sẽ có nguyên khí rất nồng đậm, chúng chiếm cứ hết không gian. Nếu là sương mù bình thường thì không sao, nhưng nếu là sương mù nhân tạo như ngoài kia vậy sẽ gặp vấn đề.
Ma Vô Hối gần như sắp đoán được tại sao Ma Trấn Hải phát hiện nơi này có nguyên đàm, nhưng còn cần phải nhìn tận mắt nguyên đàm đó mới rõ ràng hơn được.
Sau khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới được một hang động. So sánh độ lớn, nó hẳn phải lớn hơn nguyên đàm ở Ma gia.
Hang này không bị phủ trong bóng đêm, nó được chiếu sáng bởi những chùm quả phát sát trên trần hang.
Chúng gọi là Nhật Quang Quả, là một loài dị thực. Rễ của chúng sẽ đâm qua trần hàng và chui lên mặt đất, sau đó hấp thụ ánh sáng mặt trời để sinh tồn.
Nhật Quang Quả khá nhỏ, chúng thường mọc thành từng chùm giống như nho. Rễ hấp thụ được càng nhiều ánh sáng thì Nhật Quang Quả càng chói lọi.
Dựa vào ánh sáng của chúng lúc này, có thể thấy được sương mù ảnh hưởng rất nhiều tới việc sinh sống của Nhật Quang Quả. Ánh sáng của chúng yếu ớt, ở Trái Đất có thể so với ánh sáng của đèn ngủ.
Bất quá, số lượng lại có rất nhiều nên có thể giúp người ta nhìn được khung cảnh trong hang động khá rõ ràng.
Ma Vô Hối im lặng đứng ở cửa hang, sau khi hắn nhìn qua một vọng, lúc này đưa ra phán đoán của bản thân.
"Nguyên đàm này cũng không phải tự nhiên mà là nhân tạo."
Nguyên đàm cũng có thể được tạo ra, nói là nhân tạo nhưng chính xác mà nói thì là "cổ tạo". Ma Vô Hối biết rất nhiều loại cổ có thể dùng để tạo ra nguyên đàm.
Ví như cổ Nguyên Đản, Nguyên Liên Hoa, Nguyên Vân Vũ,... Sau khi sử dụng chúng đều có thể tạo ra nguyên đàm. Nhưng chúng cũng là những con cổ vô cùng hiếm có, đồng thời cũng là cổ tự nhiên, không thể luyện ra được.
"Có điều, quá trình tạo ra nguyên đàm này bị kéo dài.
Là do sương mù q·uấy n·hiễu."
Những cổ trùng kia muốn hình thành nguyên đàm thì cũng cần thời gian mới có thể hình thành được. Nhưng dưới điều kiện hang động này bị sương mù kì dị kia bao phủ, thời gian chờ đó sẽ bị kéo dài, có khi không thể thành công được luôn.
"Ta hiểu rồi, Ma gia chủ dường như có được cổ trùng giúp dựng lên nguyên đàm.
Ông ta không dùng nó để cho Sa Nhai Đảo có hai nguyên đàm là vì lo rằng con cháu mình sẽ dùng hết, làm chúng khô kiệt. Vì vậy bố trí ở bên ngoài.
Lựa chọn Vô Tung Đảo vì nó có thể ngăn cản người ngoài đến đây, lấy mất nguyên đàm. Hơn nữa sương mù kì dị, có thể kéo dài thời gian sinh trưởng của nguyên đàm, phù hợp lưu lại về sau.
Đồng thời, nếu nơi này được Ma gia chiếm thì có thể mở rộng lãnh hải của bản thân.
Nếu vậy, dòng hải lưu kia sợ cũng là do ông ta cố ý tạo ra chứ nó không ngẫu nhiên mà dẫn tới Vô Tung Đảo." Ma Vô Hối rất nhanh đã nhìn ra nhiều chân tướng năm xưa.
"Lão tổ tông này tính toán cũng đủ sâu. Chắc hẳn nhìn ra bút tích cổ tiên mới có thể lựa chọn như vậy.
Nguyên đàm này rất trẻ, dường như mới hình thành cách đây mười năm.
Nhưng như vậy nghĩa là...đã có người tới đây." Chợt thần sắc Ma Vô Hối nghiêm lại.
Sau khi nhìn một vòng nguyên đàm, hắn phát hiện dưới đất chỉ có một số lượng rất ít nguyên thạch. Nguyên đàm tồn tại mười năm không thể chỉ có tưng đó.
Còn một điểm, càng chứng thực nơi này có người ở, đó là có một đống cổ tài chất thành núi nhỏ đặt ở gần nguyên đàm. Nó rất bắt mắt, Ma Vô Hối không thể không thấy.
Chính xác mà nói...đó là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Cổ tài này...Mộc đạo chiếm đa số." Ma Vô Hối quan sát kỹ cổ tài, sau đó liền nhận ra lai lịch của chúng.
"Bạch Thỉ Lan, Lưu Ly Phiến, Bích Thuỷ Liên, Sinh Cơ Thuỷ...
Đây không phải cổ tài hạch tâm luyện chế Thiên Nguyên Bảo Liên sao?" Cổ phương của một con cổ có rất nhiều, chúng có thể khác nhau nhưng hạch tâm đôi khi lại không đổi.
Ma Vô Hối dựa vào ký ức trùng sinh, cũng biết một hai cổ phương luyện cổ Thiên Nguyên Bảo Liên.
Liệu cùng một bộ cổ tài hạch tâm sẽ tạo ra cổ khác nhau? Có thể, nhưng số lượng không nhiều, ít, quá ít, ít đến mức dường như không tồn tại.
Bởi vì cổ nhiều vô số, cổ tài còn nhiều hơn thế nhiều lắm, cùng đạo lý với cổ phương. Trùng lặp sẽ không nhiều như vậy.
Tất nhiên, có thể hắn sai, nhưng trước mắt, đây là phán đoán chính xác nhất có thể.
"Phải chăng ta có thể dựa vào chỗ cổ tài này luyện lại cho mình một con Thiên Nguyên Bảo Liên?" Thế rồi rất nhanh hắn lại lắc đầu bác bỏ suy nghĩ này.
Tạm chưa nhắc đến chủ nhân của chỗ cổ tài này quay lại. Chỉ nhắc mỗi việc hiện tại hẵn vẫn là cổ sư nhất chuyển, muốn luyện một con cổ tam chuyển, không khỏi quá viển vông.
"Khoan...chỗ cổ tài này lẽ nào là của...Phệ Thụ Lão Ma?" Ma Vô Hối chợt co rụt con ngươi hai mắt, suy đoán này hắn thấy rất khả thi.
Nhớ lại một điểm. Thiên Nguyên Bảo Liên của hắn là do Phệ Thụ Lão Ma giấu ở Ma gia, hiển nhiên nó có nằm trong cổ trận của lão ta.
Hắn không biết Thiên Nguyên Bảo Liên là hạch tâm của cổ trận, nhưng hắn có linh cảm, có một suy đoán thiếu căn cứ như sau:
"Ta lấy mất con cổ này, nên lão ta phải đi luyện lại một con Thiên Nguyên Bảo Liên khác, nào ngờ đến Ma gia thì Phệ Thụ Lão Ma lại đoạt được lại, vì thế không luyện nữa, đống cổ tài này để không.
Đây là suy luận vô căn cứ không sai, nhưng ta là cổ tu Trí đạo, những dự cảm như vậy không thể khinh thường."
Đây không thể không nói là một suy đoán tiêu cực, hoàn toàn là kẻ thích để bản thân vào chỗ xấu. Nhưng hắn nguyện ý tin vào nó.
Bởi vì cái gọi là cẩn tắc vô áy náy. Thà cẩn thận rồi sau đó thừa thãi còn hơn vô ưu rồi đến cuối cùng lật thuyền mà ngã, đến lúc đó không biết tìm ai khóc.
"Lại rời đi? Chắc chắn phải vậy, đám người Phệ Thụ Lão Ma hẳn là coi nơi này như đại bản doanh, không lâu nữa sẽ về."
Hắn còn có một chút nghi hoặc về cổ trận tạo sương mù của cổ tiên kia có mục đích gì. Nhưng hiện tại, ở lại hẳn là sẽ bỏ mạng.
Không s·ợ c·hết nhưng cũng không phải là sống bất cần, hắn phải cố gắng bằng được, nếu cố gắng mà vẫn c·hết thì mới chấp nhận, tuyệt không ngồi im chờ c·ái c·hết đến.
Nhưng đúng lúc này có một thứ lại thu hút hắn. Ma Vô Hối phát hiện một hòn đá "bình thường" nằm ở một góc nguyên đàm.
Hòn đá này với bất cứ ai cũng không để ý, nhưng người Ma gia thì chắc chắn không thể để qua mắt. Nó có hình dáng giống một ngôi sao bốn cảnh mảnh khảnh, toàn thân xám trắng, chính giữa hơi toả ra ánh lam.
Một viên đá như vậy mà còn bình thường? Phải, ở Trái Đất chính là bất thường nhưng nên nhớ đây là thế giới khác, đá như vậy có rất nhiều.
Nó thu hút Ma Vô Hối bởi vì biểu tượng của Ma gia chính là một ngôi sao bốn cánh màu trắng, chính giữa toả ra lam quang, rất giống viên đá kia.
"Trùng hợp chăng? Hay Ma Trấn Hải cố tình lưu lại..." Ma Vô Hối có nghi hoặc, nhưng rồi hắn cũng bước tới nhặt lên cục đá.
Ngắm nghía một hồi không phát hiện ra điểm gì lạ thường. Nhưng rồi hắn đưa ngón cái lên miệng, mạnh dạn cắn một cái, máu đỏ ứa ra.
Ma Vô Hối lấy máu ở ngón tay quệt vào hòn đá. Quả nhiên như hắn đoán, hòn đá lập tức xuất hiện dị tượng.
Màu lam ở chính giữa dần dần chuyển đỏ, cuối cùng hòn đá lại trực tiếp vỡ đôi, để lộ ra một cái vỏ ốc.
Vỏ ốc này không tầm thường, nó là một con cổ. Toàn thân trắng muốt không tì vết. Lai lịch con cổ này ít người biết nhưng Ma Vô Hối lại hiểu rõ, vì nó là cổ Trí đạo.
"Cổ Tồn Ý? Ma gia chủ lưu lại ý chí chỉ dẫn hậu nhân sao?" Ma Vô Hối có chút ngạc nhiên.
Nhưng hắn không tiếp tục ở lại lâu, nắm chắc cổ Tồn Ý trong tay, để Xuân Thu Thiền trấn áp nó, cũng phân ra tinh thần luyện hóa, sau đó lập tức rời đi hang nguyên đàm này.